Xin em đâu nụ hôn đầu
Đôi môi phượng đỏ trùng trùng muốn trao
Cái đêm lửa trại xôn xao
Trái mận mọng trắng ngọt ngào hơi sương
Trăng non thả xuống mảnh vườn
Ôm tà lụa mỏng đẫm hương dậy thì
Chân trời khẽ đọng bờ mi
Con đường hoa tím em đi tan nhòa Continue reading
Category Archives: Đỗ Tấn Thảo
Đỗ Tấn Thảo: GÃ CHĂN CỪU
Truyện ngắn
Ở cái xứ bán sa mạc, với bờ biển dài ngút mắt, nước biển mênh mông xanh vào những ngày hè mát lạnh, bờ cát trắng phau gợn sáng mà mỗi bước chân người qua đây còn muốn lưu lại dấu vết sóng xòa. Chỉ thương cho đàn cừu, cái loài có nguồn gốc ở tây bán cầu, cái loài người ta nuôi dưỡng để lấy lông làm những chiếc áo ấm áp cho mùa đông, mở của nó người ta làm sáp nhào nặn trò chơi tượng tháp. Nó cứ nhẩn nha lặt tùng sợi cỏ, đọt cây sót lại, đôi khi nhai lại trong cái nắng rát cỗi cằn nhiệt đới gió mùa.
Gã chăn cừu mê mẫn không thôi ngắm nhìn bầy thú dễ thương vào mỗi sớm mai nó được thả cổng, tung tăng chạy nhảy trên những triền đồi khô hay cánh đồng rộng lớn, những buổi chiều no nê đủng đỉnh trở về. Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: LỮA TÌNH YÊU THẮP LÊN/ KHÔNG ĐỀ
Khi lữa lòng thắp lên
Cho đêm nguyệt tận
Đôi mắt hươu nhìn dớn dác
Rừng tan tác về đâu
Khi tàu ngầm tháo chạy
Dòng biển máu gầm thét
Bứt rứt từng cơn hoen rỉ u uất
Biết nơi đâu quay đầu Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: THỦY TRIỀU LỒNG TRĂNG/ TAM KỲ LÃNG ĐÃNG
THỦY TRIỀU LỒNG TRĂNG
Nghe chừng dừ tử hoang liêu
Ryota (*), Hàn Mặc Tử, thủy triều lồng trăng
Nữa đêm chợt tỉnh kêu rằng
Chú cuội chơi với chị hằng gốc đa
Hủ chìm lên men ngà ngà
Mọc chùm râu trắng ta là ông tiên
Mặt thần mặt phật mặt thiền
Đọng trên gương mặt uyên nguyên mặt người Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: VẦNG TRĂNG ĐẪM KHUYẾT/ VỀ ĐÂU NGƯỜI HỠI
VẦNG TRĂNG ĐẪM KHUYẾT
(Tặng quí vị tri kỷ đã đồng hành, đồng cảm, động viên…)
Khát khao rơi giữa lặng thinh
Thần kinh chạm với vô hình hoan ca
Bóng người thập thững sân ga
Trông vời những chuyến tàu qua lạnh lùng
Mân mê nhan sắc phù dung
Đắm say mộng huyễn xoáy vùng nước sâu
Hoa đăng lơ lửng chân cầu
Ai đang thả bỗng dãi dầu sớm trưa Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: TẶNG NGÀY LỄ TÌNH YÊU/ THÀNH PHỐ HOA SƯA
Hôm qua đi nhậu
Cá diếc chấm mù tạt
Sặc mũi hay hắc xì hơi chi đó
Chợt nhớ
Đôi trai gái ôm nhau trên cầu tình yêu
Họ đã khóc
Có lẽ là yêu nhau
Sáng nay trên đường đi làm
Sớm mờ sương
Thấy bông hồng nhung nằm rơi bên vệ đường
Có lẽ người chở hoa đi bán đã vô tình
Chứ ai nỡ vất đi đóa hồng xinh đẹp Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: GÓC PHỐ RÊU/ CÂY DUỐI
GÓC PHỐ RÊU
Ngày đã hết em có còn ở lại
Với nhành xuân hò hẹn vút trời cao
Cây mai khẽ hát trong vườn mặc niệm
Chim sơn ca luyến tiếc giải cung sầu
Ngày sẽ đến mùa xuân nào ai thấy
Có linh hồn ân ái sắc hương
Tiếng sấm động dập dềnh biển lớn
Ngày đưa dâu da diết những nẻo đường Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: 2 bài thơ mới
ĐÓN XUÂN
Gió biển chiều cuối năm thông thốc
Lật từng cơn sóng bạc
Mang về từ đại dương lênh đênh
Làn nước còn se lạnh
Ngập ngừng khỏa chân mùa đông trầm tích
Rặng san hô uốn lượn muôn trùng Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: NHỮNG LỜI; NHỮNG PHẬN NGƯỜI
NHỮNG LỜI
Bữa tiệc tinh ròng cá tươi mùa biển động
Những con ốc nhỏ của đêm
Chếnh choáng lặng men say bờ hồ
Gợn sóng xăm trong lòng thành phố Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: 2 bài thơ
TRÊN DÒNG CHẢY THIÊN THU
Câu chuyện kể vì sao hoa màu đỏ
Vì tình yêu rỉ máu thắm nên hồng
Và hôm nao ai đó tựa dòng sông
Nghe ghềnh thác ầm ào trôi xa mãi
Mỗi ban mai nụ chồi thầm rực cháy
Hay bọt tan trên dòng chảy thiên thu Continue reading