Trần Quốc Toàn: những cơn mất ngủ xuyên đêm 

thoáng qua đường loáng dưới vũng mưa,
ta dắt bóng ta trượt dài,
hồn không khóc lệ không trào và hồ như ảo ảnh,
lá cây rụng đầy trên chiếc bóng,
nhà quê đá dựng vách khuya gió nhoè ô cửa trời,
niềm đau xưa cũ mồ rêu hoang phế trỗi dậy,
gió dông giật mảnh trăng ký ức…

Continue reading

Trần Quốc Toàn: Những chiếc lá từ bi/ Những con mối ăn đêm

Những chiếc lá từ bi

Trong tâm hồn của con
Nở ra những đoá hồng
Từ lời cầu nguyện tâm linh
Con thuyền mây trắng chở trái tim Bồ Tát.
Mẹ suối nguồn nuôi dưỡng vạn vật
Con đi trên hình hài trái đất
Những nỗi buồn, niềm vui, từng giây phút sống trong hiện tại. Continue reading

Trần Quốc Toàn: Gửi một người đang hát trong vùng biển im lặng

(thời gian và sự giao cảm vô cùng tận…)

thời gian rời khỏi mái phên lá ngày xưa chị ngồi ngó mây chiều
giọt lệ nơi sống mắt nay đã xanh dòng nước cuốn bao nhiêu nỗi cơ cực ra đại dương
sự lên ngôi của đôi cá âm dương
trong cuốn sách của cát và sóng
giọt máu của những người tu hành
rơi xuống trang kinh ngày thứ bảy
chạm vào cái nhìn tỉnh ngủ của loài chim bói cá… Continue reading

Trần Quốc Toàn: A-lại-da Thức/ Điếu Ca Cho Người Sống

Điếu Ca Cho Người Sống

Hoàng hôn đổ tiếng ve xuống từng vũng lá
Anh đi miệt mài từ đồi cỏ lau đến đồi cỏ ma
Soi mặt vào chiếc gương bóng tối
Khi sương rừng còn loang bóng trăng non.

Nơi những đứa trẻ mở mắt nhìn thế giới.
Bị dẫn đi trong tiếng hát của loài văn trùn
Hoá thành con hát đám ma lịch sử. Continue reading