Đỗ Tấn Thảo: VẦNG TRĂNG ĐẪM KHUYẾT/ VỀ ĐÂU NGƯỜI HỠI

VẦNG TRĂNG ĐẪM KHUYẾT
(Tặng quí vị tri kỷ đã đồng hành, đồng cảm, động viên…)

Khát khao rơi giữa lặng thinh
Thần kinh chạm với vô hình hoan ca
Bóng người thập thững sân ga
Trông vời những chuyến tàu qua lạnh lùng
Mân mê nhan sắc phù dung
Đắm say mộng huyễn xoáy vùng nước sâu
Hoa đăng lơ lửng chân cầu
Ai đang thả bỗng dãi dầu sớm trưa

Tình yêu người gởi chớm vừa
Suối reo, sông hát vào mưa bồi hồi
Một mình tựa áng mây trôi
Nhớ thương mãi gọi trắng trời tìm nhau
Chẳng may nào phải cơ cầu
Vầng trăng đẫm khuyết ứa màu chan đêm
Se se lọn gió êm đềm
Phấn hương rơi rụng bên thềm tím loang

*
VỀ ĐÂU NGƯỜI HỠI

Về đâu người hỡi đầu cầu
Cuối xuân tím ngát thầu đâu gió hời
Hoa cải vàng rực góc trời
Rau răm cay xé gởi lời giêng hai

Mơ màng trong lá dần phai
Bên khe suối hát đôi nai hong mùa
Rừng sâu lạc nhánh hoa mua
Tím chiều hoa dại tím trưa nắng hừng

Đàn ong cần mẫn rưng rưng
Trên bông mận trắng nghe chừng ngày đi
Thoi đưa ơi hỡi biệt ly
Thơ đang vỗ cánh từ quy vọng về

Ngẩn ngơ sợi khói chiều quê
Thơm lên mái rạ bộn bề âu lo
Bâng khuâng trên bến đưa đò
Làn nước lấp lánh điệu hò mênh mang

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *