Khaly Chàm: Mê lộ cô đơn

(Cảm nhận nghệ thuật thơ Đào Thái Sơn)

Thi ca không phải là một thực thể sinh động? Vì nó là một trong những hình thức tối thương của hành vi vận dụng trí tuệ. “Vì vậy ta không nên lấy làm ngạc nhiên, rằng tình yêu và thi ca hiện thân với chúng ta như hai khuôn mặt của cùng chung một thực tại…” Nói cách khác, thi nhân đã hoàn chỉnh thi phẩm để rồi nó không thuộc sở hữu của chính mình. Với nhãn quang trữ tình, Đào Thái Sơn đã và đang nhìn thấy được hiện tại, dù  cảm thức biết được hiện tại là gì, thì nó đã thuộc về quá khứ rồi. Thi nhân đang dấn thân vào cái ẩn mật tiềm tàng, để rồi tự hỏi: “Thật ra con người như thế nào đây? Ở đâu đến, đi về đâu?…” Chỉ còn nghe đâu đó âm hưởng đồng vọng trong mê lộ cô đơn. Continue reading