Tuệ Nguyên: Thơ 09 – Một bí ẩn ở nơi tôi. Tôi – kẻ hát rong

*
Một bí ẩn ở nơi tôi

Trước mặt tôi – em là cô gái lạ và đẹp
tôi nhìn ngắm em từ gót chân hướng lên
tôi nắn lại những khu vực khác tôi trong chốc lát
những thích thú bí ẩn ở nơi tôi

Trước mặt tôi – em là cô gái lạ và đẹp
em đi soi lại mình trước gương Continue reading

Văn chương & Tư tưởng III-08.

Nếu con người khổ thì con người khổ. Nếu con người không có gì để ăn, để mặc và để ở thì con người khổ, dù ở Đông phương hay ở Tây phương, ở đâu thì cũng vậy. Ngay giây phút này, biết bao nhiêu người đang bị giết và bị thương, người Việt và người Mĩ, cả hai bên đều khổ.
Hiểu được sự đau khổ này, sự đau khổ không thuộc về tôi, không thuộc về anh, không trừu tượng, không phi nhân mà là sự đau khổ thực sự và hiện thực là tất cả chúng ta đều khổ – Hiểu được sự đau khổ này đòi hỏi một sự ngộ nhập sâu thẳm, một kiến quan nội tại sâu thẳm. Và chấm dứt được nỗi khổ này, hòa bình sẽ đến một cách tự nhiên, không những chỉ trong chúng ta mà cả ở ngoại giới.

Krishnamurti, Phạm Công Thiện dịch.

Văn chương & Tư tưởng II-14.

[Tadhuw phwơl Tuần lễ Tagalau: 9-10 – 15-10-2009]

Nhìn qua cảm thức hậu hiện đại là cái nhìn giải-trung tâm, phá vỡ vách ngăn văn chương [bị cho] là ngoại vi với văn chương trung tâm [thế giới], văn chương ngoài lề/ chính lưu, nam/ nữ giới, dân tộc thiểu số/ đa số, thơ tiếng Chăm/ tiếng Việt, văn chương địa phương/ trung ương… Đưa thơ trở lại ngôi nhà thi ca như nó là thế: giải trừ thói quen viết và đọc, một thói quen đẩy thơ vào bế tắc dai dẳng, khiến thơ tự đánh mất mình, “xa rời quần chúng” rồi đánh mất luôn người đọc trung thành.
Bởi thơ là một thực thể bất định nên, để tồn tại, nó luôn hướng về phía chuyển động. Tuy vậy, dẫu thơ bị đóng cứng bởi đầu óc bảo thủ ngoan cố tới đâu, bị làm rách nát do kẻ nổi loạn phá phách cỡ nào; thơ có thay hình đổi dạng bao lần hay lang thang lạc bước đến những đâu chăng nữa, nó cũng phải trở về. Trở về nơi nó xuất phát: con người, ở ngôi nhà của nó: ngôn ngữ.
Trong ngôi nhà đó, thơ mãi có mặt.

Tuần lễ Tagalau: 9-10 – 15-10-2009

TUẦN LỄ TAGALAU 9-10 – 15-10-2009
Hành trình 10 năm Tagalau

Tuần lễ Tagalau
Hành trình 10 năm Tagalau (2000-2009) là cuộc đi nhọc nhằn nhưng không ít vinh quang, khiêm tốn mà vẫn đầy kiêu hãnh. Cuộc đi 10 năm cần có thời gian dừng chân, để nhìn lại và ghi nhận. “Tuần lễ Tagalau” đảm nhiệm vai trò đó.
Từ ngày 9-10-2009 đến ngày 15-10-2009, Inrasara.com liên tục đăng bài viết và các sáng tác từng có mặt trên Tagalau 10. Đồng thời thông tin buổi họp mặt Kỉ niệm Hành trình 10 năm Tagalau Continue reading

J.Le: Văn 20 – Thư về miền gió cát…

Không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp đặc thù của văn hóa Chăm. Thế nhưng, cũng có vài bất cập trong việc tra cứu, tìm hiểu. Trong thời đại thông tin toàn cầu như hiện nay, làm thế nào để bảo tồn và giới thiệu những mảng văn hóa Chăm đặc sắc trên mạng Internet? cụ thể là trên trang chia sẻ video You Tube.
Tôi hoặc nhiều người khác muốn nghe tiếng đàn Kanhi, không biết tìm nghe ở đâu! muốn nghe tiếng kèn Saranai, tiếng trống Ginơng cũng thế Continue reading

Văn chương & Tư tưởng I-05.

Có một trò chơi thanh thoát phiêu lãng như trò chơi trẻ con, đồng thời nghiêm trọng bức bách mươi lần công tác người lớn. Không những chỉ ngu xuẩn và hèn nhát, mà ngay cả yếu đuối bạc nhược cũng phải chịu trách nhiệm trước trốn chạy của con người trước bước đạp tới của định mệnh trước ngưỡng cửa hiện sinh – một trốn chạy tước mất của con người chốn lưu trú đầy bất trắc đồng thời cao cả và mầu nhiệm.
Con người không phải đến trần gian này để đùa chơi – đùa chơi như niềm ngây thơ vô lự. Con người đến trần gian để tẩm nhiễm khói bụi của trần gian, thụ độc bằng cú sốc của cảm giác và tư tưởng, vươn dậy và té ngã của hy vọng và hoài vọng, chất đầy gánh nặng mặt đất và trườn lướt qua nỗi nhọc nhằn của ngày tháng.
Không phải để thành tựu cái gì cả mà là để được vươn lên và vượt qua mãi mãi. Đó là ý nghĩa của ra đi và trở về, của ôm ghì níu giữ và lên đường ly biệt, của sống và chết. Nó làm nên ý nghĩa hiện sinh con người – chính định mệnh của nó: Một trò chơi. Con đường.
(1981)

Thơ Việt, từ hiện đại đến hậu hiện đại 14. Lê Vĩnh Tài

CÁC KHUÔN MẶT MỚI
nghiên cứu – phê bình – tuyển thơ
là tập 4 trong bộ tứ THƠ VIỆT ĐƯƠNG ĐẠI
gồm 12 nhà thơ, mỗi nhà được dành một bài giới thiệu và tuyển 7-10 bài thơ.
Sẽ tuần tự có mặt trên inrasara.com, sau cùng là bài tổng luận:
“Thơ Việt sau hậu hiện đại & Phê bình mở”.
CÁC KHUÔN MẶT MỚI sẽ được tiếp tục phần 2.
(Chú ý: mỗi khuôn mặt được tiếp cận và thể hiện mỗi cách khác nhau)

*
Sinh 1966 tại TP Ban Mê Thuột.
Tác phẩm:
Hoài niệm chiều mưa, NXB Thanh Niên 1991 Continue reading

Văn chương & Tư tưởng III-04.

Bùi Vĩnh Phúc, Damau.org, 12-8-2009

Tolstoi viết: “Yếu tính của hoạt động nghệ thuật, của tác phẩm nghệ thuật, là làm kích thích, gợi nhắc trong con người một cảm giác nào đó mà nó đã trải qua, và trong sự kích thích gợi nhắc đó, tác phẩm nghệ thuật dùng những động tác, những đường nét, màu sắc, âm thanh, hoặc là những thể cách khác được diễn tả ra bằng lời, bằng chữ, để chuyển đạt cái cảm giác kia đến mọi người, khiến cho họ cũng kinh nghiệm được cái cảm giác đó như nhà nghệ sĩ.”
Martin Heidegger, triết gia nổi tiếng của Đức, thì nhận xét rằng một tác phẩm nghệ thuật chắc chắn phải là một vật được bàn tay, khối óc người nghệ sĩ làm ra; nhưng một tác phẩm như thế phải nói lên được một cái gì đó cao và xa hơn chính bản thân nó, allo agoreuei. Tác phẩm ấy phải là một thứ dụ ngôn để nói về một cái gì khác, sâu sắc và tiềm ẩn hơn. Theo ý Heidegger, một tác phẩm nghệ thuật, như thế, mang theo cùng với nó một cái gì khác nữa, ở bên ngoài sự hiện hữu có tính cách vật chất của tác phẩm nghệ thuật ấy. Trong tiếng Hy Lạp, cái sự mang vào, mang đến, mang với, hoà hợp vào này được diễn tả bằng chữ sumballein. Tiếng Anh là symbol. Tác phẩm nghệ thuật phải là một biểu tượng.