Đêm và bóng tối của nó
tôi im nghe tâm trí toan tính cuộc đời
nỗi dằn co và run sợ
vẽ ngoằn ngoèo những con đường hỗn mang choáng ngợp thân phận
trái tim đập khe khẽ trong lồng ngực Continue reading
Đêm và bóng tối của nó
tôi im nghe tâm trí toan tính cuộc đời
nỗi dằn co và run sợ
vẽ ngoằn ngoèo những con đường hỗn mang choáng ngợp thân phận
trái tim đập khe khẽ trong lồng ngực Continue reading
Từ chối làm những “bài thơ lớn” nói lên những vấn đề to tát của dân tộc và nhân loại, như âm mưu của các nhà thơ hiện đại; cũng không ý định chế tạo những “bài thơ hoàn toàn tiệt trùng” giống bạt ngàn bài thơ khác, tư duy thơ của Vũ Thành Sơn (sinh năm 1955 tại Sài Gòn) đi vào tiểu tự sự của cá nhân với bao ưu tư và vấn đề của chính nó Continue reading
61. Ia dơp idung
Nước ngập lỗ mũi.
= Nước đến chân (mới nhảy).
62. Ia đwơc klaih iku ula Continue reading
Câu thơ viết vào ngọn gió
gởi về hoang vu xa
thả câu thơ vào dòng sông
chảy ngược tìm bờ bến cũ
câu thơ viết vào giấc mộng
gởi người cách nghìn trùng Continue reading
Giai đoạn bột phát và phản ứng quyết liệt, đối kháng và chối bỏ quyết liệt – cả với cơ chế xã hội, với hệ mĩ học cũ kĩ lẫn lối thơ giả, mòn, xơ cứng,.. – đã qua. Đó chính là giai đoạn đầu của sự tự thức, một hậu hiện đại sơ kì bùng khởi cần thiết và cấp thiết. Trước cơ chế đóng của xã hội, hậu hiện đại Việt Nam mạnh bạo đập liên hồi kì trận vào cánh cửa kia. Trong khí hậu “hiện đại” của văn chương Việt Nam đương thời, khi các nhà thơ mãi mê ngủ trong tiếp nối truyền thống với cách tân “gãi ngứa”, hậu hiện đại chống lại truyền thống và đánh sập tinh thần cách tân nửa vời kia; khi các nhà thơ cổ truyền còn say mê trò lựa chữ đẫm chất văn chương, chọn hình ảnh đẹp đầy thi tính thì hậu hiện đại cố í sử dụng tràn lan ngôn từ thô tục của đời thường, đùn cơ man hình ảnh sinh hoạt chợ búa hay đường phố vào thơ; khi các nhà thơ “hiện đại” Việt Nam chỉ xem ngôn từ là chất liệu duy nhất làm nên bài thơ thì hậu hiện đại quyết làm ngược lại: không ít bài thơ ở đó ngôn từ chỉ là chất phụ gia chú thích cho ảnh; khi cả người viết lẫn người đọc đều xem văn chương như một cõi đầy nghiêm trang, ghế cao ngồi tót sang trọng và nghiêm trọng cùng cơ man “tính” thì hậu hiện đại quyết biến văn chương thành trò cười để cười nhạo, cả cười nhạo vào chính văn chương. Cuối cùng, trong khi hầu hết nhà văn, nhà thơ đương thời xem hoạt động và tác phẩm dòng chính lưu mới là văn chương thì tác giả hậu hiện đại chọn đứng ngoài lề. Như là cách thế hủy trung tâm và giải trung tâm quyết liệt nhất.
Nhưng rồi giai đoạn bột phát đã qua, ít ra nó đang chuyển sang hướng khác. Các cây bút thế hệ mới, khi xuất hiện, đã ở trong khí hậu văn chương giải trung tâm rồi. Họ hầu như không còn quan tâm hay quan tâm rất ít đến nơi hay cách xuất hiện. Họ cũng không nhất thiết phải dồn sức phá bỏ truyền thống hay “hiện đại” nữa. Đây là thế hệ nhà thơ hậu hiện đại mở (hay sau-hậu hiện đại-Việt Nam).
Inrasara, “Thơ Việt sau hậu hiện đại & Phê bình mở”
“… phố không nuốt chửng em đâu
bởi phố trú dưới vòm trời – rộng lắm!
mà ở đâu dưới bầu trời cũng có những mái nhà cho cả em, anh”
Cứ đi đi! – Phía trước là con đường
bởi chẳng thể bới tìm mãi những tàn tích năm xưa
để vỗ ngực tự hào
ngủ vùi trong quá khứ
liệt vòng sinh nở
chai khối suy tư Continue reading
“Hãy chờ đợi một cách khiêm tốn và kiên nhẫn, chờ đợi giờ phút khai sinh ánh sáng rực ngời mới lạ… Ở đây, thời gian không thể làm tiêu chuẩn đo lường. Một năm có kể gì: mười năm không là gì cả, khi mình là nghệ sĩ thì có nghĩa là không tính toán, không kể số, khi mình là nghệ sĩ thì có nghĩa là nẩy nở như một cây lá không hề bức thúc nhựa cây, đứng vững lại một cách tín thành trong tất cả những ngọn gió lớn của mùa xuân, không hề sợ hãi nao núng rằng mùa hạ không trở lại nữa. Mùa hạ nhất định sẽ đến. Nhưng mùa hạ chỉ đến cho những kẻ biết chờ đợi, chờ đợi một cách trầm lặng và cởi mở như là mình đã có cả vĩnh cửu trước mắt mình.”
Rilke – Phạm Công Thiện dịch
Giới thiệu tập thơ mới Cao nguyên của tôi, của Krajan Plin.
Cuộc sinh hoạt ngày thường của người đời thương Tây Nguyên có mặt suốt tập thơ của con trai xứ núi “lớn lên từ bếp nhà sàn”, từng đi khắp miền đất nước nhưng cuốn rốn vẫn cứ dính chặt với miền đất Tây Nguyên: Krajan Plin. Từ người cha làm nương “xà gạt trên tay/ chiếc gùi trên vai” qua “em gái Êđê/ ra chợ Buôn mê” đến các chuyến “xuất khẩu lao động” tìm kế sinh nhai Continue reading
Sỏi đá, mảnh đất quê hương
Mảnh đất và
những sỏi đá phơi im trên bề mặt
tuổi thơ em rơi rớt dưới ánh nắng gắt
đôi bàn chân trần chạm
dấu in là lần bỏng rát và chai lỳ
trò chơi đầu đời – em đào mồ chôn dưới nắm sỏi quơ được Continue reading
Tên thật: Nguyễn Thanh Anh; bút danh: Tiểu Anh; sinh năm: 1984 tại Sài Gòn
Cử nhân Văn chương Anh; hiện sống và làm việc tại TP Hồ Chí Minh
Đăng thơ ở Vanchuongviet.org.
*
Một người viết vừa xuất hiện đã chọn cho mình lối đi riêng, là một cá tính độc lập. Càng bản lĩnh hơn, khi người đó lại chọn lối đi ngược dòng thơ đang thời thượng. Những cách tân thời thượng.
Đó là Tiểu Anh: chặt chẽ, rõ ràng, chắc nịch Continue reading