Hồi trẻ, tôi có vẻ xem thường những người không biết CHỮ Chăm. Đó là lối nghĩ ngây thơ dại dột của tuổi trẻ. Do đó tôi quyết dạy chữ Chăm cho những ai muốn học. Từ Trung học Pô-Klong cho đến Caklaing, sau đó là các bạn học ở Thị xã Phan Rang.
Đến khi vào Đại học, tôi hoàn toàn nghĩ khác.
TIẾNG NÓI mới quyết định sự tồn vong của dân tộc. Do đó, tôi từ chối các lớp dạy chữ Chăm. Từ chối, chứ không chống hay phản bác truyền bá akhar thrah.
Biết chữ thì tốt, nhưng hôm nay ta đang nói ĐỘN tiếng Việt quá nhiều đây? Continue reading