J.Le: Thơ 18 – Giấc mơ tôi, ma Hời và Tháp…

Tôi có những giấc mơ thật lạ lùng
nửa đêm, ma Hời rủ tôi lên chơi Tháp
chúng tôi chơi trò cút bắt
chúng tôi bay
như những cánh dơi

tôi yêu ma Hời – vì đó là bạn tôi
người bạn khổ đau
tái sinh từ quá khứ linh hiển
người bạn ngàn đời câm nín
“muôn ma Hời sờ soạng
dắt nhau đi…” Continue reading

Văn học của người Dân tộc thiểu số vẫn còn nằm bên lề?

Báo Đà Nẵng cuối tuần, 13-9-2009

Có người xem văn học dân tộc thiểu số (DTTS) vẫn chưa nhập vào dòng chính thống. Lại có người khẳng định văn học thiểu số từ lâu đã nằm trong quỹ đạo chung của nền văn học Việt Nam. Trước những quan điểm khác nhau về vị trí và thực trạng phát triển của bộ phận văn học này, nhà thơ (NT) Y Phương và NT Inrasara – những người trong cuộc, đã chia sẻ với chúng tôi nhiều ý kiến sâu sắc.

* Trước đây vài năm, người ta cho rằng, văn học DTTS đang bị già đi về đội ngũ và cảm hứng sáng tạo. Ông nghĩ sao về vấn đề này?
Y Phương: Văn học Việt Nam cũng trong tình trạng như thế. Độ tuổi trung bình của nhà văn đang bị già đi là có thật. Nhưng những tài năng trẻ vẫn tiếp tục xuất hiện. Việc đáng quan tâm là họ không mấy mặn mà phấn đấu để trở thành những nhà văn chuyên nghiệp mà thôi. Continue reading

Văn chương & Tư tưởng I-03.

Mặc cảm Ywơn/ Cham bao giờ vẫn có. Cũng hành vi, thái độ đó, lời nói đó… nếu là Chăm với nhau thì không ai đoái tới cả. Nhưng nếu Kinh thì vấn đề dân tộc được đặt ra và làm rùm beng lên. Cả mình cũng thế, mặc dù trên phương diện cá nhân mình không bao giờ để bị mặc cảm này chi phối hay thao túng – nó quá nhỏ bé với mình. Tình tự dân tộc, ai có thể vượt qua?
Người ta có thể từ chối nó, cho nó là không có, giả vờ tự lường gạt, nhưng đó là cái có thật, dù phi nhân bản.
Trong hôn nhân dị chủng, phần thiệt luôn thuộc phía kẻ yếu. Kẻ yếu bị mặc cảm dày vò: khi đối tượng to tiếng, khi đứa con bất trị, khi cha mẹ vợ (hay chồng) có thái độ hất hủi thường tình và muôn ngàn hệ hụy khác. Chăm nào hoàn cảnh đó đã vượt qua?
(1980)

Thêm: Albert Camus: Tôi chỉ viết ra cái chua chát, cay đắng đã bị vượt bỏ.

Inrasara – Thơ lẻ 06: Lãng tử, tình yêu, quê hương

Trường ca Lãng tử, tình yêu, quê hương gồm khoảng 700 câu lục bát, được sáng tác vào mùa hè 1977, và đã bỏ quên từ lâu. Trong tuần lễ cúm vừa qua, không biết làm gì, nằm nhớ lại mấy “vần thơ sầu mộng” còn thiếu đầu hụt đũa này, không chỉnh sửa, đăng lên đây để ghi nhận kỉ niệm của một thời thơ dại.
Inrasara.
(* Sau bài này, Sara lang thang Hà Nội 7 ngày. Inrasara.com sẽ cập nhật lại bài mới vào đầu tháng 10-2009)

Nửa hồn đậu nắng Phan Rang
nửa theo gót gió trăng ngàn
ruỗi rong
đi
nhớ màu áo sầu đông
về
reo réo gót phiêu bồng giục kêu Continue reading

Văn chương & Tư tưởng I-04.

Người Khmer được đẩy vào chùa Phật giáo ngay từ bé rèn luyện cho đến lúc trưởng thành. Tại đây, có hai lối đi chọn lựa: hoặc trở thành thầy tu chuyên nghiệp hoặc tự tin đi vào đời, dựng nghiệp, lấy vợ, sinh con đẻ cái.
Chăm cổ điển thì ngược lại, bạn bị ném thẳng vào trường đời để ngụp lặn, tôi luyện trong nó. Rồi ở tuổi đứng bóng mặt trời, khi đã có cơ nghiệp vững chãi, bạn cũng có hai con đường để chọn lựa: hoặc bạn chìm nghỉm trong nó hoặc bạn bứt ra khỏi nó, để đi trên con đường trầm tưởng của riêng bạn.
Như vậy, nếu lề lối Khmer có lợi cho tổ chức xã hội, khuôn phép nhân quần thì con đường Champa khai mở sáng tạo thi ca, phát kiến suy tưởng.
Trắng tay và trắng hồn, bạn đi vào đời với bàn chân mới lạ và cái nhìn tinh khôi. Cuộc đời với bạn đầy bất trắc nhưng huyền nhiệm. Nó có thể đè bẹp thân bạn hoặc đập vỡ tim bạn để tâm hồn bạn bật lên tiếng hát đau thương linh thánh. Rồi khi bạn đã thấm đẫm nỗi đời, đã vượt qua được dòng sông cuồn cuộn đau khổ của cuộc đời, lòng bạn đã lắng, nhìn trở lại con sông, bạn suy nghiệm cuộc đời.
Con mắt cuộc đời sâu thẳm nhìn bạn: con mắt hà khắc đầy trìu mến yêu thương. Cuộc đời với bạn là Một. Một duy nhất, hiểm nguy, bỏng cháy và lôi cuốn.
(1980)

Caramai: Mùa vui

Tagalau 10.

“Làm một trận thật đình đám đi! Mấy lần qua, bọn mình xìu quá! Phải tổ chức sao cho bài bản, thế mới ra mặt đàn anh cho mấy em theo sau nể nang và noi theo chứ!”. Đó cũng là lời tuyên bố lí do của “Hit”, người điều hành cuộc họp đêm nay.
Nói là cuộc họp cho to chuyện vậy chứ, thật ra là bạn bè tụ tập nhau nói chuyện trai gái, làm ăn tào lao, chuyện Tây Tàu thế sự, đàn hát so le sau một ngày làm việc mệt óc Continue reading

Tạ ân

Xin tạ ân mọi lời chúc lành ngày sinh loài xương rồng
Qua thư điện tử, tin nhắn, điện thoại,…

Tạ ân giọt nước mắt vội
Tạ ân cây bút mực đen cho những dòng thơ trắng ngày mai
Vài lời trách xám, mấy ngộ nhận xanh
Tạ ân câu mừng ngày sinh dù công thức nhất vẫn không tìm thấy
Đành thay bằng nụ cười gượng
Tạ ân bó hoa tím đầu tiên
Tạ ân chuyến xe bus cuối cùng
Mang đi tứ thơ gượng cuối cùng của ngày sinh chưa hẳn

Tạ ân ngày vui qua mau
Sự cố qua mau
Cơn sốt không chờ đợi qua mau

Nương thư điện tử, điện thoại, tin nhắn,…
Xin tạ ân mọi lời chúc lành ngày sinh loài xương rồng

Trần Can: Văn 19 – Bông hoa cho ngày sinh nhật…

Lại một lần nữa, ngày 20 tháng 9

Mới đó lại sinh nhật Sara nữa rồi.Thời gian trôi mau quá. Nhớ nhau tí mà vui thôi, chứ nhà thơ Chăm bình dị của tôi chắc cũng chẳng tổ chức sinh nhật bao giờ. (Tiệc tùng sinh nhật là thứ phù phiếm, chán phèo và không cần thiết.)
Hình dung lại ngày chào đời của Sara nhé:

Chuyện 8. Mộng độc

Mẹ mộng độc. Thầy Kalơng thôn cuối
đung đưa quả lắc báo năm nay
đại hạn. Mang thai bọc khối buồn Continue reading