Caramai: Mùa vui

Tagalau 10.

“Làm một trận thật đình đám đi! Mấy lần qua, bọn mình xìu quá! Phải tổ chức sao cho bài bản, thế mới ra mặt đàn anh cho mấy em theo sau nể nang và noi theo chứ!”. Đó cũng là lời tuyên bố lí do của “Hit”, người điều hành cuộc họp đêm nay.
Nói là cuộc họp cho to chuyện vậy chứ, thật ra là bạn bè tụ tập nhau nói chuyện trai gái, làm ăn tào lao, chuyện Tây Tàu thế sự, đàn hát so le sau một ngày làm việc mệt óc. Nhưng hôm nay có đủ mặt hơn so với mọi khi, có lẽ vì “trời sắp tết nên lòng mình cũng tết” chăng hay là lâu ngày quá không gặp mặt chiến hữu! Cũng đúng thôi, vì bọn tôi chơi thân với nhau từ thuở Tiểu học mà. Đã hơn chục năm rồi còn gì, nhớ quá đi chứ! Đêm nay, phòng khách nhà Jatụ đã sắp đầy, nào là Jaklơn, Jaklum, Jalén, Jangoh, Jaly, Jabaih… những cái tên khá đặc biệt mà bọn tôi tự đặt cho nhau thời Phổ thông. Mỗi tên mang một phong cách riêng phù hợp với từng người; Jaklơn, Jaklum thì còn tí con mà già chuyện, nghiêm khắc như cụ ông cụ bà U 60-70 vậy; Jakeh thì học đến lớp 6 lớp 7 rồi mà vẫn còn ăn ở dơ bẩn quá nên ghẻ lở đầy mình, lúc nào cũng “thổi kèn” bằng một ổ bánh mì carem; Jatụ ít nói, trầm tính lại học giỏi, mê chơi đá bóng và đánh đầu nhiều quá nên mới đây bị rụng tóc gần hết, lộ ra cả cái đầu tròn vo nên mới đây cả bọn gán thêm cái tên mới oách – “Pêlê”. Riêng tôi thì không biết vì lí do gì mà bọn nó đặt cho cái tên quá ác – “Hit”- trùm phát-xít thuở nào, có lẽ vì cái chòm râu “mê gái” án ngự trước cái mũi xinh xắn của tôi chăng. Hay là do tính quyết đoán, bảo thủ của tôi? Cũng không rõ nữa.
Chúng tôi học cùng nhau suốt một quãng thời gian dài, từ năm Tiểu học cho đến hết Phổ thông. kỷ niệm thì có lẽ chở cả một đoàn tàu cũng chẳng hết! Đến năm 2002 thì tạm chia tay nhau lên đường theo học xa hơn. Đứa ra Bắc, đứa vào Nam, đứa du học, đứa xuất cảnh… Hên thì có đứa học chung trường Đại học, chung ngành. Cái hay nữa là ở nước ta có đào tạo ngành nghề gì đều có mặt bọn tôi tham gia. Từ kinh tế, văn hóa, chính trị, quân sự, y học, sư phạm, xây dựng, giao thông…đến nông lâm nghiệp phát triển nông thôn. Đấy thực sự là một niềm kiêu hãnh đáng phát huy! Và điều đáng nói hơn lúc này là bọn tôi đã làm được điều mà mình mong ước dù cho điều đó không suôn sẻ như ý tưởng ban đầu.
Chúng tôi có ba mươi sáu đứa học chung từ năm Tiểu học cho đến hết Phổ thông, quả là điều hiếm có thật! Năm 2002, sau khi hết cấp III, lớp tôi có liên hoan nho nhỏ và mời tất cả những ai cùng Palei tốt nghiệp trong năm tham dự. Bất ngờ là Palei tôi năm đó có đến năm mươi tám người ra Phổ thông, một con số đáng cười vui so với nỗi buồn nghèo khổ của Palei lúc bấy giờ. Và kết quả là sân nhà tôi đã phủ kín người và huyên náo cả một vùng Palei vốn đã yên tĩnh lâu nay. Trước giờ liên hoan là lời tò te “ma qủy học trò” cùng hòa với tiếng ve sầu hò hát mùa hè làm cho không gian trở nên sôi động lên bởi tính nóng nực của xứ Phan Rang. Jakeh lớp trưởng lớp tôi cùng bọn tôi đứng lên hô to: “Keep silent, keep silent “đến mấy lần mới tắt được những “chiếc máy” đang nô nức nổ. Và thế là thời cơ đến. Jakeh lia lịa lời thuyết minh đã chuẩn bị kỹ càng và công phu đúng với những gì mà nhóm tôi cùng họp bàn trước đó mấy tháng. Sau bài thuyết trình là bài thu hoạch khả quan của buổi liên hoan gặp mặt đông đủ này. Một bản kết luận được đưa ra và Jakeh trịnh trọng đọc to:
– Bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả chúng ta sẽ là một nhóm hay một khoá, lấy tên là khóa 2002.
– Mỗi năm, chúng ta sẽ tổ chức liên hoan gặp mặt từ hai đến ba lần khi thời gian cho phép vì còn phải đi học xa. Chúng ta sẽ gặp nhau trong những kì nghỉ như: nghỉ hè, Tết, Ramưwan, Katê…
– Nhiệm vụ của khóa ta là làm những gì có thể cho Palei như: Vệ sinh ở những nơi có rác thải nổi cộm, tham gia các phong trào văn hóa văn nghệ thể thao, động viên khuyến khích các em học sau mình thành lập các khóa mới để cùng nhau tham gia các phong trào chung; Tích cực động viên và giúp đỡ các thành viên khóa có hoàn cảnh khó khăn… Chỉ thế thôi, đó là nhiệm vụ đầu tiên của khóa ta. Tất cả các bạn có đồng ý không? Ai có ý kiến gì cứ thoải mái đưa ra để cùng bàn luận, giải quyết và thống nhất, Jakeh khẳng định.
Hầu hết mọi người đều đồng tình, vui mừng chấp nhận ý tưởng này của nhóm, nhưng vẫn còn râm ran vài băn khoăn liệu có thực hiện được không. Bản thân tôi cũng thấy lo lo sờ sợ điều gì đấy dù trong lòng vẫn hớn hở vui mừng. Tôi thầm mong cho nhiệm vụ của mình, của khóa trôi chạy theo thời gian và được thành quả như ý.
Nay, sau năm năm, Khóa tôi đã ra trường gần hết, mỗi người một ngành nghề riêng, có đứa đang thất nghiệp, có đứa yên bề gia thất, có đứa là công viên chức nhà nước… nhưng nhóm bạn tôi gồm tám ông vẫn thường gặp nhau, vẫn chưa có cô nào dám nhòm ngó mà rước về nên có cả đống thời gian mà vô tư.
Đêm nay, ánh trăng vằng vậc của đêm rằm mười bốn tỏ sáng đến trong trẻo, tỏa khắp Palei. Tiếng hò hét nô đùa của bọn Kluxit náo nức đường làng, tiếng thì thầm của những đôi tình nhân hò hẹn bay lung linh theo cơn gió đầu xuân. Kì nghỉ Tết Nguyên đán năm nay, Palei náo nức hẳn lên bởi sinh viên và những người đi làm xa về. Inh ỏi tiếng xe máy, ồ ồ tiếng ca hát nhảy nhót tuổi xuân thì… khác ngày thường. Kệ! Lâu lâu có Tết mà.
Đêm nay, trong phòng khách nhà Jatụ đã đủ mặt, chỉ thiếu Jakeh vì đi làm xa chưa về. Bọn tôi họp bàn về kế hoạch tổ chức liên hoan đón giao thừa, nhân đó cũng lướt qua kết quả công tác “xã hội” mà khóa đã làm từ ngày đầu ra đời.
Cá khô nướng đã sẵn, trà được rót ra ly, cả bọn đang nhâm nhi bên tiếng đàn Guitar du dương với vài bản nhạc lòng. Nhóm tôi với món ca hát văn nghệ thì…cực kì khoái, ai cũng lom lóm về âm nhạc, chỉ tại cái nghèo tiền nên chưa ai sắm được loại nhạc cụ hiện đại. Nhóm tự phân công và lo liệu các loại nhạc cụ phục vụ đêm giao thừa: Jaly- tay guitar sôlô cừ khôi; Jabaih- đảm trách guitar bass; Hit ưa khoái âm thanh bùm chát của trống; Jaklum có chuyên môn về Organd; Jangoh âm phụ trách thanh; Jalen: ánh sáng và Jakeh thì làm MC. Như vậy là đủ món của một ban nhạc đúng nghĩa. Và các thành viên còn lại, nhà ai có dụng cụ gì thì chung tay góp sức. Vậy là đánh trúng đòn huyệt khoái khẩu của cả bọn! Hit tiếp tục ý kiến, hắn quyết đoán và tự tin với ý lời đã nói:
– Đó, tao phân công là như thế! Phần nhạc cụ của ai thì người ấy lo. Năm nay mình đón giao thừa tại nhà Jalen, chương trình sẽ khác hẳn với năm cũ, phải đổi mới từ khâu tổ chức nội bộ đến ngoại bộ. Khi nào Jakeh về thì nó phụ trách phần khách mời là những trưởng các khóa đi sau Khóa mình. Đợt này mình sẽ làm thật đình đám, mấy lần qua mình xìu quá! Phải tổ chức sao cho có bài bản, thế mới ra mặt đàn anh đàn chị cho mấy em khóa sau noi theo chứ! Mình đã lỡ đi tiên phong rồi, phải cải tiến “công nghệ mới” để cho hậu thế còn tham gia và phát huy ý tưởng sáng tạo mới – như thế bộ mặt Palei mình mới sáng sủa hơn. Đúng không nào?
Đánh trúng đòn tâm lí của nhóm nên ai cũng khì khì cười hoan nghênh ý kiến của Hit. Vậy là tất cả đồng nhất trí.
Mười ngày trôi qua, ngày cuối cùng của năm đã đến, thời khắc giao thừa đang đứng chờ sẵn trước cổng nhà Jalen. Hoàng hôn khẩn trương đuổi mặt trời đi ngủ và cũng là lúc tất cả các khâu đã chuẩn bị đầy đủ, chị em phụ nữ say sưa với các món nội trợ, bao nhiều chuyện lâu ngày gặp mặt là bấy nhiêu món đặc trưng của các Palei Chăm: bún, bánh tráng mắm nêm, cà giòn cà chua, rau rừng rau ghém… cuốn với thịt cừu tơ luộc, thịt nướng… Ái chà chà!… Nước dãi tuôn dài như lũ quét năm xưa.
Màn đêm xuống, các thành viên và khách mời đầy đủ ngoại trừ các trường hợp ở xa và có lí do đặc biệt. Ban nhạc khai trương với bài hát “Gul ppataum” tôn kính được cất lên sôi động làm phá tan cơn lạnh đầu xuân. Mấy em thiếu nhi cứ ngỡ là đám cưới của Jalen nên ùn ùn kéo đến cả đám to để “tò mò”. Vậy là không khí càng thêm náo nhiệt hơn chứ sao! Sau khúc đồng ca “Gul ppataum”, Jakeh vội vàng cầm chiếc micro đứng dậy. Đoạn giới thiệu khách mời và tuyên bố lí do là bản tổng kết kết quả hoạt động trong những năm qua và hướng đi tiếp theo của nhóm, khóa và các khóa sau. Đánh giá những gì được và chưa, đưa ra nhiệm vụ mới. Điều này nhóm tôi đã cặn kẽ chuẩn bị từ trước. Jakeh nói to:
– Từ năm 2002, khi Khóa 2002 ra đời đến nay, Palei mình đã có đến sáu khóa đi vào hoạt động. Trong những năm qua, các khóa đã rất tích cực và hăng hái tham gia cùng Đoàn viên thanh niên của Palei làm những công việc chung như: Tổ chức giao lưu bóng đá, văn nghệ phục vụ bà con, phối kết hợp với các nhà trường Tiểu học trong và ngoài Palei tổ chức lửa trại, các chương trình vui chơi ca hát giải trí bổ ích cho các em thiếu nhi, tổ chức thi kể chuyện và hát bài ca bằng tiếng Chăm cho các em Tiểu học… Tất cả đều là công sức, là thành quả đáng được tuyên dương và phát huy từ lực lượng Thanh niên- học sinh sinh viên chúng ta. Một tràng pháo tay to đùng hoan nghênh và chúc mừng sau lời của Jakeh- Jakeh được đà đó thẳng tiến xông lên.
– Cạnh đó, vẫn còn vài cá nhân ở các khóa còn ham chơi mơ hồ, thiếu ý thức tinh thần đoàn kết tập thể nên ảnh hưởng đến thành tích của các khóa trong việc tham gia phong trào chung. Vậy, tôi đề nghị các Trưởng khóa hãy tích cực vận động và khuyến khích các thành viên khóa mình, nâng cao ý thức, tác phong tập thể. Sự năng động tích cực của các Trưởng khóa có tính quyết định đến khả năng thành bại của khóa và của phong trào chung. Các khóa phải có quy chế, nội quy quy định riêng, có chế độ khen thưởng kỷ luật riêng. Có như vậy mới xây dựng, củng cố tập thể khóa trong palei một cách bền vững. Tôi nói có đúng không! Jakeh khẳng định lại.
Đây đó vẫn còn vài mâu thuẫn sau khi Jakeh nghỉ hơi, nhưng bọn tôi cũng đã kịp thời phân tích và giải quyết rõ ràng cho mọi người chỉ trong vòng mười lăm phút. Sau động tác giải khát bằng li trà, Jakeh liền đưa chiếc Mic cho Hit cùng lời thì thầm:
– Mày triển khai kế hoạch và hướng đi trong thời gian tới của khóa mình đi để rồi xem tình hình thế nào! Tao thì không nói được vấn đề này đâu! Cứ tinh thần đó mà tiến bước nhé!
– Ok, mày để tao!
Rồi nó đứng dậy cầm chiếc mic pha trò hài hước để thay đổi không khí cuộc họp. Đây cũng là tính cách đặc trưng riêng biệt của nó. Vài phút nhí nhố “trời cao trăng thấp” trôi qua, nó đề nghị mọi người trật tự để nó triển khai kế hoạch nhiệm vụ.
– Các bạn thân mến! Sau vài lần gặp mặt và nói chuyện với nhau, bọn tôi đã nhất trí về công việc trong thời gian tới của Khóa 2002 như sau. Sau khi tôi báo cáo xong, bạn nào góp ý xây dựng thì đề nghị đưa tay phát biểu, không được so le lộn đầu lộn cổ gây mất trật tự trị an. Rõ chưa!
– Thứ nhất: Cần củng cố và nâng cao tính tự ý tự giác của từng cá nhân, tinh thần tập thể ở các thành viên Khóa và tình đoàn kết giữa các khoá. Ý thức thành viên
khóa ảnh hưởng trực tiếp đến sự năng động sáng tạo của khóa – Các khóa có phong trào mạnh thì Palei mới có phong trào văn hóa đi lên. Và chúng ta là tuổi trẻ, việc gì khó thì sẵn sàng lao vào.
– Thứ hai: Bên cạnh việc tăng cường giao lưu bóng đá văn nghệ giữa Học sinh sinh viên và thanh niên, nhiệm vụ của chúng ta- của thế hệ trẻ hôm nay sẽ là gì? “Như các bạn đã biết, người Chăm hôm nay từ trẻ em, thanh thiếu niên đến người lớn đa số là không biết đến chữ Chăm huống chi là nói chuyện, giao tiếp hằng ngày bằng tiếng mẹ đẻ. Vậy, bảo tồn văn hóa dân tộc, điều đầu tiên cần làm là gì! Phải chăng là ngôn ngữ và chữ viết!”. Do đó, chúng tôi đã tự thảo luận với nhau rằng: Trong kì nghỉ hè năm nay, Khóa 2002 sẽ cố gắng ra sức xin phép, phối kết hợp với các Đoàn thể địa phương, với các nhà trường trong Palei để mở lớp phổ cập chữ Chăm cho mọi người, đặc biệt là cho thế hệ trẻ Chăm hôm nay. Và đây cũng là sự băn khoăn, là nhiệm vụ, là trọng trách lớn của giới trí thức nói riêng (trong đó có chúng ta) và của cộng đồng Chăm nói chung.
Đấy, tôi vừa trình bày xong nhiệm vụ và phương hướng hoạt động của khóa 2002, không biết các thành viên khóa và các khóa sau có ý kiến xây dựng như thế nào, xin mời đóng góp để chúng tôi tranh thủ tiếp thu và hoàn thiện. Xin mời!
Xong, Hit ngồi xuống ngậm ly trà trong tâm trạng lo lắng trông chờ ý lời từ mọi người. Thật ra, ý tưởng phổ cập chữ Chăm này là của riêng tôi và Jabaih vì trong nhóm tôi đâu có một ai biết đến một con chữ Chăm nào ngoài hai đứa. Đôi lúc tôi và Jabaih nói chuyện với nhau toàn Chăm làm cho mọi người cứ ngơ ngớ xa lạ, thế là hai tôi cũng nhất ý đưa vấn đề ra đàm đạo trước nhóm và sau đấy là nhờ nhóm đề cập trong buổi họp mặt Khóa kì nghỉ Tết này. Đêm phòng khách nhà Jatụ, Jabaih đưa ý tưởng ra, ai cũng nhất ý tán thành và tất nhiên tôi có lí do để mừng vì bước đầu tiên đã suôn sẻ phần nào. Cách hai ngày sau, Jakeh nghỉ phép rồi tôi chủ động trong lần hò hẹn cafe lâu ngày gặp để tôi trình bày ý nhóm. Tôi cứ thầm nghĩ rằng Jakeh sẽ đồng ý cả hai tay hai chân vì cái lí mà tôi tự suy trước ly café: Là bạn thân, là trưởng Khóa, là trí thức Chăm, là đứa con Chăm… thì quá thuận lợi cho việc thực hiện ý tưởng ấy sau này. Nhưng mọi chuyện lại không như tôi suy nghĩ ban đầu, điều tôi cảm nhận được từ Jakeh sau lời tỏ bày của mình là một thái độ e dè thò thụt. Không biết nguyên do vì đâu mà trưởng Khóa của tôi lại có động thái như thế! Có lẽ vì Jakeh nghỉ là tôi và Jabaih nói đùa chăng hay vì một lí do khác khó nói nên lời! Đến đêm nay, khi có mặt đầy đủ thành viên khóa và sau cái động tác nhanh nhẹn đưa chiếc micro cho tôi để tôi nói về vấn đề này tôi mới rõ được phần nào lí do. Nhưng không sao! Vì nếu khóa tán đồng thì còn lo chi, đại đa số cơ mà!
Ngụm được hai li trà ấm lòng, Hit đứng dậy vội thu thập ý kiến chung quanh, gom nhặt tất cả thông tin để kịp thời xử lí và đưa ra quyết định cuối cùng. Nó loay hoay lắc đầu một hồi trước đám đông đang xôn xao đàm đạo rồi nghiêm người đưa hai tay ra dìm dịu mọi người.
– Thôi…thôi…! Thế này cho nhanh vậy! Chúng ta sẽ đưa tay lấy biểu quyết. Ai có hay không đồng ý thì sẽ biết sau ít phút!
Chỉ vài phút thoáng qua, điều kì diệu đã bất ngờ hiện ra trước mắt. Đa phần thành viên tán thành, vài người rụt rè tinh thần vì không biết lấy tay nào đề giơ lên, nhưng vẫn tuyệt vời như ý!
– Ồ! Vậy là tốt rồi! Vậy là bước đầu đã thành công! Xin cảm ơn… xin cảm ơn các bạn! Hit đứng dậy ôm chụp lấy Jabaih bắt tay cùng lời tự chúc trong niềm vui sướng của hai người. Jabaih cố bình thản tinh thần và đứng dậy trình trọng nói thêm:
– Khách mời – các bạn Trưởng khóa những khóa sau, các bạn nhớ giúp bọn mình thăm hỏi ý kiến của thành viên trong khóa các bạn nhé! Cứ lấy biểu quyết như bọn mình vừa làm. Gọn, nhanh và hiệu quả. Xin chân thành cảm ơn các bạn!
Vui buồn lẫn lộn đã hiện rõ trên nét mặt, thời gian lại không cho phép nói nhiều về một vấn đề. Và Jabaih cũng kịp thời trình bày lòng băn khoăn của mình vì nhiệm vụ đã nêu.
– Các bạn thân nếm! Nói thì dễ, ai cũng có lí tưởng cao đẹp, nhưng “sẽ chẳng có giấc mộng nào vỡ tan nếu chúng ta không tỉnh giấc- mỏ vàng trong giấc mộng ấy sẽ nằm thành đống trước mặt khi bạn thức dậy làm việc say sưa và trường kì bằng chính sức lực của mình”. Đây là một việc làm khó, nếu suôn sẻ thì ta sẽ khởi động trong năm nay, còn ngược lại thì đành ngậm ngùi sang năm sau vậy. Nhất định bọn mình sẽ làm được, vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà thôi! Hãy cùng chúc cho công việc sắp tới thành công hơn mong đợi.

*
Đêm giao thừa, năm mới chực chờ thời khắc để đuổi năm cũ đi và năm mới cũng mang theo nhiều lời chúc phúc an lành. Mầm mới mớm mở, hi vọng sớm nở, khát khao sáng tạo sẽ dần trở thành hiện thực. Mọi người tự chúc và cùng chúc nhau năm mới. Và bàn tiệc đã dần dần được bày ra, giờ khai vị món ruột đã đến. Jakeh – MC tung hứng múa tay chân lia lịa, tay cầm chiếc mic như của riêng mình: Nào các bạn hãy tự nhiên như con “bò điên”! Hãy ăn uống, ca hát nhảy múa thỏa thích! Đêm nay là của ta, riêng ta và chỉ ta. Nào xin mời ban nhạc, ta muốn hát bài ruột của ta ha…ha …ha. Nó lắc đầu lắc cổ hát nhảy theo nhịp nhạc trống. Ban nhạc nhà ta cứ thế theo đà MC mà tung cánh bay bổng bùm chát không biết đúng hay sai nhịp điệu, mà cả đám có ai thèm nghe lắng gì đến tiếng đàn tiếng trống! Chỉ cần nghe tiếng bùm chát là hát theo! Hát nhanh thì cùng nhau nhảy nhót còn chậm thì nắm tay nhau múa điệu quê ta.
Hát ca nhảy múa tưng bừng, mồ hôi cứ thế mà tuôn dài theo nhịp thở, cả đám hổn hển như xe bò mất lầy. Ngồi xuống ăn uống, nâng ly cùng nhau chúc bản nhạc thành công, chúc sự nghiệp tiến tới, chúc sức khỏe năm mới, chúc ý tưởng chúng ta luôn phơi phới theo thời gian… Nào… dzôô… tiếng đồng thanh, lời chúc tụng vang vọng bay bốn phương trời. May mắn là đêm nay, nhóm tôi sắp xếp ổn thỏa mọi vấn đề nên nhà Jalen không còn ai vì ở rẫy đang có mùa dê cừu đẻ, nhà lại ở cuối thôn nên cũng chẳng ảnh hưởng tới sinh hoạt của bà con xung quanh. Quá thuận lợi cho cuộc bay nhảy đêm cuối năm. Jakeh cứ như là MC chuyên nghiệp, nó dẫn chương trình không chê vào đâu được. Chỉ khổ cho ban nhạc bọn tôi ăn uống thì ít, động tay chân với ca hát đến khàn cả tiếng. Nào là bài Chăm, Việt,Tây ,Tàu…ai hát được gì thì thoải mái hát. Ban nhạc cứ thế mà vác đàn vác trống chạy theo gõ gãi, tiếng hát lên núi, trèo cây hay xuống biển thẳm thì bọn tôi cũng nhọc nhằn ôm nhạc cụ hì hụt đuổi theo. Khổ cho kiếp làm nhạc công quá! Khổ hơn nữa là cả đám có vài chục tên mà chẳng có tên nào biết đến ngón nghề này để còn thay phiên nhau đàn trống trực nhật cho hơn bốn mươi “ca sĩ” trong chương trình đêm nay, quả là tội nghiệp nhạc công! Còn MC và các “ca sĩ” thì nào đâu nghĩ đến, bọn họ chỉ biết cùng nhau ca nhảy rồi hô hào đêm nay là của ta, chúng ta sẽ “over night”, sáng mai về chuyện gì đến rồi sẽ đến.
Mãi lo việc văn nghệ quá, giờ phút giao thừa đến lúc nào không hay, thoáng đấy thôi mà đã nghe tiếng gà gáy chào ngày mới. Mấy tên nhạc công “lì lợm” bò lăn ra ngốn những gì còn lại của bữa tiệc để tranh thủ cho vào bao tử phòng trừ bệnh đói – căn bệnh mà đời đời kiếp kiếp các nhà khoa học không thể tìm ra được phương pháp chữa trị. Nhìn quanh bàn tiệc chỉ còn vài tên lác đác, số còn lại đâu hết rồi! Chúng tôi tự hỏi nhau rồi Jaklum chạy đến mở toan cửa nhà và… ôi thôi! Ngổn ngang người nằm, từ trên giường, ghế, võng, nền nhà…đâu đâu cũng là “liệt sĩ”.
Vậy là cuộc người đã đến hồi kết thúc, để lại phía sau là một bãi “chiến trường” bát đĩa nồi xoong. Và những người còn lại đã chuyển thành “chiến sĩ hậu cần” lúc nào không hay. Cũng đành thôi!

*
Nhân vật chính hôm nay – nhóm tôi ngồi lại tổng kết và nghiệm thu chương trình. Niềm vui hớn hở hiện rõ trên từng nét mặt “ngu ngu ngơ ngơ” vì mệt. Tôi và Jabaih bắt tay nhau tự chúc mừng cho ý tưởng kia đã bước đầu thành công và cũng lo xa đến những lời đã nói trước lúc giao thừa. Và bình minh đã lem nhem mở mắt, căn nhà chỉ còn lại phòng kho là trống không ai thèm nhòm ngó tới, cả nhóm liền lao vào rồi giấc ngủ đến lúc nào không hay. Tỉnh lại sau giấc mệt, một rừng người đã biến mất để lại không gian yên lặng như ngày nào.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *