Giải trí cao cấp. CÓ CHAM NÀO HỌC KIỂU TÔI KHÔNG?

Kẻ học hơn thua nhau ở dùng khoảng thời gian trống của đời mình.

Trung học, sau các giờ ngồi lớp và gạo bài lo thi cử, bạn làm gì? Tôi: Học võ, học ‘Akhar thrah’, đọc sách, lang thang palei Cham sưu tầm văn học… Công chức [soạn Từ điển ở Đại học chẳng hạn], ngoài 8 tiếng đồng hồ, bạn thế nào? Tôi: Bán thổ cẩm, làm thơ, viết bộ Văn học Cham. Vân vân.

Âm nhạc Cham là dự án tôi đã tiến hành sưu tập xong ở năm 1998, tiếc nó bị dang dở do không tìm ra người chuyên môn cộng tác. Băng dĩa các thứ hỏng hóc rồi hao mòn dần. Mà giấc mơ về công trình âm nhạc dân tộc mãi ám tôi không dứt. Gặp nhạc sĩ kiêm nhà thơ Lê Hưng Tiến là cơ may.

Continue reading

Giải trí siêu cấp. TIỂU PHẪU THOÁT TRUNG

Anh Hà Văn Thùy ở bài “Hoa Việt đồng văn đồng chúng” – một bức thư chung gửi qua email, có đoạn kết:

“Thoát Trung ư? Núi liền núi sông liền sông làm sao mà thoát? Làm sao mà thoát khi đồng văn đồng chủng? Thoát Á ư? Làm sao mà thoát Á khi đất Việt là trung tâm của châu lục, khi tổ tiên chúng ta sinh ra toàn bộ dân cư cùng văn hóa châu Á? Chỉ có cách duy nhất, bằng trái tim nhân ái, hóa giải mọi oán thù, trung thực sống với nhau trong tinh thần đồng bào như tâm nguyện của tổ tiên xưa!”

Continue reading

Giải trí cao cấp. TÔI LÀ EM ZIDANE

Tôi nhỏ bé, tôi yếu đuối, tôi chìm nghỉm giữa biển đời, tôi vô danh còn hơn hạt bụi ngoài nắng kia. Và tôi muốn mình hơn thế. Được có mặt, cho khắp xung quanh biết tôi đang có mặt. Rằng tôi cũng quan trọng như ai khác. Hơn ai khác.

Tôi là Việt kiều Mỹ. Tôi là công dân Nhật. Tôi là Muslim. Tôi là fan trung thành của Trump. Tôi là con nhà văn… Inrasara.

Continue reading

TỪ CÂU CHUYỆN TỐI 30 TẾT, & LỜI TẠ LỖI MUỘN MÀNG

Chuyện [1]

Tối 30 Tết, ở quán Bánh Xèo thành phố Phan Rang, tôi với một gia đình nhỏ đang ngồi ăn thì một bạn Cham trung niên mang khẩu trang đến trước bàn, chào:

– Inrasara!

Tôi không nhận được đó là ai, gật chào lại. Bạn ấy quay đi. Dăm phút sau, xong –  tôi ngồi dậy đi qua bàn có nhóm Cham ngồi, đình ninh anh sang bên ấy, hỏi thăm. Đó là nhóm gia đình palei Ram.  

Chạy xe về được non cây số, bạn ngồi xe bảo: Anh ấy sang bàn kia mà anh lại qua bên bàn này. Trời biển! Tôi cứ tưởng ai quen đi ngang chào, ai ngờ, người từ bàn bên kia. Vậy mà mình không có lời đáp lại. Trên đường về tôi mãi áy náy.

Continue reading

Đối thoại Cham-23. ĐỐI THOẠI NGOẠI VI

[giải trí cao cấp]

Tại sao tôi mãi nói về Cham, về văn học ngoại vi, thậm chí về cá nhân Inrasara? Nói, và lặp lại, không phải một-hai mà nhiều lần. Hà cớ? – Có nguyên do chánh đáng của nó.

Đâu là dòng văn học [bị cho là] ngoại vi, tôi đã đề cập nhiều lần, miễn lặp lại. Đó là các bộ phận văn học bị coi thường, bị đối xử phân biệt, bị cho ra rìa, thậm chí – bị xuyên tạc và loại bỏ.

Viết, để người đọc ngoảnh đầy đủ về nó, đối xử công bằng với nó, đánh giá và đặt nó vào đúng vị trí của nó trong dòng chảy văn học Việt Nam. Để văn học tiếng Việt không bị thiếu khuyết, độc giả không bị thiệt thòi.

Continue reading

Đối thoại Cham-19. INRASARA TỰ KIỂM

[mục: Giải trí cuối tuần]

– Từ lúc cho tác phẩm đầu tay ra đời, một phần tư thế kỉ qua đi, Inrasara đã làm được bộn việc. Kiểm lại, nhà thơ có thể tự đánh giá “sự nghiệp” của mình được rồi…

Tôi nhớ hơn mươi năm trước, ghé nhà tôi ở quận Tư, thi sĩ Đồng Chuông Tử hỏi:

– Sao cei Sara không làm tuyển tập? Tôi đùa:

– Muốn cei sớm cắt khẩu sao đây?

Continue reading

HẾT NĂM, NÓI CHUYỆN VỚI CON TRAI

[Kết toán năm với Jaka & Jaya, ghi lại – biết đâu được bài học nhỏ cho các bạn trẻ Cham hôm nay]

1. Gia đình mình cả bên nội lẫn ngoại đều gien nghệ sĩ, con nhận ra và biết tiếp nhận – tốt. Ở mỗi các con tràn tố chất NGHỆ SĨ, có nghĩa đầy cảm tính.

Dẫu sao cảm tính bay bổng rất dễ gẫy đổ khi giáp mặt cuộc đời. Đọc sách và suy tưởng là đặt nền móng cho suy tưởng, hàm nghĩa lí tính. Con đã đọc sách và suy tưởng để đủ làm KẺ SUY TƯ chưa? 

Continue reading

Giải trí cao cấp. ĐẦU NĂM TÂY KỂ CHUYỆN TÔI… KHỘ

1. Bạn viết in được tác phẩm đầu tay, tôi làm cho buổi ra mắt sách hội tài tử giai nhân về dự xôm tụ; tôi: một, hai bạn thân qua nhà lai rai chuyện văn chương chữ nghĩa.

Bạn văn vào Hội Nhà văn, tỉnh tổ chức lễ đón rình rang, có dòng họ còn bày ra lệ “hôn thẻ” nữa; tôi: không ai hay ai biết.

Bạn thơ đoạt giải thưởng trung ương, Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh nhà mở tiệc tùng linh đình; tôi cả hai lần: vắng hoe.

Continue reading