Tối qua, 21:12g tôi mơ giấc mơ buồn. Tôi khóc.
Ngồi dậy, tiếng khóc còn dư vang. Không, đó là tiếng khóc của anh Đạm.
Hệt tiếng khóc của anh khi đòi “nước uống”. Thuở đó gia đình tôi dời cư về quê ngoại, quê cha sống tạm, để làm ruộng. Anh lên năm, tôi kém anh ba tuổi mà vẫn nhớ như in. Nước uống ở Chakleng nổi tiếng chất vôi, có màu đùng đục nhưng rất ngọt – là loại ở Palao không có. Anh đòi cho bằng được thứ nước đó, và khóc. Mẹ lúng túng chưa biết thế nào thì bà ngoại tinh ý, ngoắc mẹ ra sau nhà, pha “nước nấu” với nước vo gạo thành ra “nước uống”. Thế là lừa được quý tử. Continue reading