Thơ Việt, từ hiện đại đến hậu hiện đại 08: Trần Wũ Khang

Sinh năm 1957, tại Núi Xám, Nha Trang.
Thời gian dài lưu trú ở quận Tám Sài Gòn.
Đứa con hai dòng máu Chăm – Việt.
Viết báo một thời gian, sau đó nghỉ về quê.
Bắt đầu viết lại vào năm 2004. Có nhiều tiểu luận và thơ đăng ở Tienve.org, Talawas.org.

*

TRẦN WŨ KHANG & “QÙÀ TẶNG CỦA QUỶ SỨ”

Anh – Trần Wũ Khang. Có mà không. Đến và đi. Thoắt hiện rồi vụt mất.
Mùa hè 1996, anh hẹn tôi cuộc gặp ngắn để viết về tôi. Xong, lủi đâu mất dấu. Mùa thu cùng năm, anh ló mặt trong tối biểu diễn thời trang Lega – Minh Hạnh, làm cái phỏng vấn nhanh Hani. Đăng báo, rồi đi biệt. Viết tạp bút “Trở lại Chakleng” cho tờ Văn nghệ Dân tộc & Miền núi số Katê, lại biến. Như thể một bóng ma Continue reading

Thông tin về mục TÁC GIẢ

Qua ý kiến rất đáng xét của vài bạn đọc thân tín về tiêu chí TÁC GIẢ: từ nay trở đi, chỉ có tác giả nào có từ 7 bài trở lên mới được đưa vào mục này. Do đó, có vài tác giả chưa đủ bài, Inrasara.com xin ẩn tên và tạm cho vào mục THƠ VĂN BẠN BÈ hay THƠ VĂN TRẺ. Vài tác giả khác đã “đạt” tiêu chí, sẽ tuần tự “lên” TÁC GIẢ sau.
Từ nay trở đi, mỗi lần Inrasara.com chỉ đăng một bài. Cách làm này vừa tiện cho bạn đọc góp “ý kiến” bên cạnh dễ kiểm lượng bài của tác giả được đăng.
Bạn đọc muốn tìm tác giả còn ít bài, xin bấm vào mục THƠ VĂN BẠN BÈ hay THƠ VĂN TRẺ là có thể theo dõi được.
Mong quý tác giả và bạn đọc hiểu.
Kính báo
Inrasara.

Văn chương & Tư tưởng III-11.

Tôi nghĩ thái độ hậu hiện đại cũng tương tự như thái độ của một người đàn ông yêu một phụ nữ học thức cao; anh ta biết rằng anh không thể nói với cô kiểu “anh yêu em mê mệt”, bởi vì anh thừa hiểu là cô ta biết (và cô ấy cũng biết là anh biết) những chữ ấy đã được Barbara Cartland viết ra rồi. Tuy nhiên, vẫn còn có cách khác. Anh có thể nói thế này: “Như Barbara Cartland đã từng nói, anh yêu em mê mệt.” Như thế, vừa tránh được sự ngây thơ vờ vĩnh vừa có thể nói được rõ ràng những gì vốn không còn có thể được nói một cách ngây thơ, đồng thời, anh lại vừa nói lên được những gì anh muốn nói với người phụ nữ: anh yêu cô, nhưng anh yêu cô trong một thời đại đã mất sự ngây thơ.
Umberto Eco, Nguyễn Hưng Quốc dịch.

Pariya: Về ý nghĩa một câu thành ngữ Chăm

Tapei nung ala, xakaya ngauk

Trong cộng đồng Chăm, nói đến thành ngữ Tapei nung ala, xakaya ngauk thì ai ai cũng đều biết trong thành ngữ này có đề cập đến hai loại bánh, đó là tapei nungxakaya. Bởi vì trong đám tang người Chăm Ahier và Chăm Awal sau khi hoàn tất xong lễ tang, chủ lễ thường tạ ơn Ppo Gru và những vị hành lễ đều được nhận từ tấm lòng của tang chủ hai loại bánh quý này, hoặc trong dịp Kate, Cabbur, Ramưwan... Continue reading

Tặng sách cho Tân sinh viên Chăm nhân Katê 2009

Nhân Lễ Katê 2009 tổ chức tại TP Hồ Chí Minh, ngày 8-11-2009
Qua bạn Đổng Thị Mỹ Thẩm
BBT Tagalau tặng 40 cuốn sách cho Tân sinh viên, gồm:
– 20 cuốn Tagalau 10.
– 10 cuốn Tagalau 09.
– 10 cuốn Văn học Chăm hiện đại – THƠ.

Trang 3 mỗi cuốn sách có ghi dòng chữ “Sách tặng Sinh viên” và đóng dấu “Kính biếu”.
Chúc các bạn tiến bộ.
Thân mến
Thay mặt BBT TAGALAU
Inrasara

Thư cho DVC: Về Tagalau và vài vấn đề liên quan đến Chăm

Chú ý: Đây là thư riêng. Nhận thấy vài hữu ích của nó với Chăm, nên tôi xin phép người nhận thư, viết tắt tên bạn và có vài biên tập cần thiết, để đưa lên inrasara.com cho bà con cùng đọc.
Thư cho DVC 1.
SG, 15-6-2009
Bạn DVC thân mến

Rất cảm ơn bạn về tình cảm của bạn dành cho bản thân Sara và Tagalau.
Các thắc mắc của bạn liên quan đến lịch sử văn hóa Chăm và xung quanh dư luận cộng đồng mình thời gian qua, tôi đã trả lời bàng bạc trong các bài viết trên inrasara.com. Nay tóm ý chính cho bạn chia sẻ nhé.

1. Về ngôn ngữ chữ viết Continue reading

Văn chương & Tư tưởng II-19.

Một hiện tượng xã hội hay văn chương bất kì, không thể bị dập tắt bởi khước bác hời hợt hay phủ nhận thô bạo; nó chỉ bị vượt qua, khi các cạnh khía vi tế nhất của nó được phơi mở.
Inrasara, “Khủng hoảng thơ trẻ Sài Gòn”.

Văn chương & Tư tưởng III-10.

Những dự án mang tham vọng quá trớn có thể bị chối từ trong nhiều lĩnh vực nhưng không thể bị chối từ trong lĩnh vực văn chương. Văn chương chỉ còn sức sống nếu chúng ta tự đặt ra cho chính mình những mục tiêu bất khả lượng đạt, vượt quá tất cả những hi vọng về sự thành tựu. Chỉ chừng nào các nhà thơ và nhà văn tự đề ra cho chính mình những công tác không có bất cứ ai dám tưởng tượng đến, thì văn chương mới đạt được tác dụng của nó…
Italo Calvino, Hoàng Ngọc-Tuấn dịch.