khaly chàm: mùa đông, ta thú nhận rất cần tồn tại

mùa đông, an nhiên trong lồng kính

nhép môi chẳng phải là ý thức của một phạm trù

chắc gì là thứ ngôn ngữ nguyện cầu đồng thuận với vô hình

ta lộn kiếp biết bao lần thì làm sao thấm nhuần được chân lý

cho dù biết đó chỉ là hành tàng xuẩn ngốc khi một mình chiêm ngưỡng những ngẫu tượng lập lòe sắc màu ma trận

hai thanh gỗ đã ruỗng mục từ lâu trong xó xỉnh lãng quên

Continue reading

Đỗ Tấn Thảo: ĐI QUA CƠN BÃO KHÁC/ HỠI NGƯỜI

ĐI QUA CƠN BÃO KHÁC                           

Ta đã nghe những lời đau thương tan nát của đại ngànLời ai oán yếm thế của biển đôngLời quằn quại rên xiết của những dòng sôngTa lên tiếngBởi ta không là tai trâu
Ta đã thấy khoản nợ công ngày càng tăngOan khiên lên vai những người không tiêu xài hoang phíNền giáo dục tẽn tò hời hợtQui trình sử dụng cán bộ lỗi thời, sơ hở, không hiệu quảĐạo đức suy đồi khủng khiếpThời mạt phápTa lên tiếngBởi ta không là mắt ruồi xanh
Ta yêu em bé ngồi thổi sáo trên lưng trâuNgày bầu trời thanh bình lộng gióBài ca chim ri trên cánh đồng vàngKhóm trúc rì xanhYêu đàn ong tìm mật, à dễ nhầm lẫn bầy ruồiĐàn chim về làm tổBay qua dòng thácLời khe suối mát trinh tuyềnVang hưởng khôn nguôi

Continue reading

khaly chàm: tháng mười, buồn cười ta thật điên rồ

tháng mười, có khoảng lặng trong ánh nhìn

nếu được tái hiện sẽ là những đoạn phim âm bản

hàng triệu hạt trắng đen luân vũ rối ren phạm trù nhận thức

hãy hình dung chưa hẳn hiển lộ nỗi buồn

thành phố ban mai với những ô cửa mở

cho dù ánh sáng nhạt màu loãng tan vào đất

Continue reading