Giải trí siêu cấp. KỂ CHUYỆN CHAM BÌNH THIÊN HẠ

[hay HIỆN SINH TỚI ĐÂU?]

Phúc Âm, Lu-ca-13: “Chớ lo lắng về ngày mai; vì ngày mai sẽ tự lo cho ngày mai. Sự nhọc nhằn ngày nào đủ cho ngày ấy. Hơn nữa, có ai trong các con nhờ lo lắng mà làm cho cuộc đời mình dài thêm một khoảnh khắc không?”

Chúa Jesus hiện sinh, vẫn còn có Cha Trên trời. Nietzsche hiện sinh, tự do khỏi mọi giới hạn: Chúa, ý hệ, truyền thống. Heidegger hiện sinh, dự phóng và ưu tư. Sartre hiện sinh, tự do đầy trách nhiệm.

Continue reading

Giải trí cao cấp. KIỀU, BỀ MẶT & BỀ TRÁI

Tôi đọc đâu đó một nhà phê bình cho rằng với người đẹp, kẻ hùng ngòi bút Nguyễn Du chỉ ở tầm như bao nhà thơ khác: Ước lệ và rất trung bình. Ngược lại khi đụng tới nhân vật phản diện, ngôn ngữ thơ ông đạt đến đỉnh. Cứ xem ông phác họa chân dung Từ Hải qua đối sánh với cách ông vẽ Tú Bà cũng đủ thấy.

Continue reading

Giải trí siêu cấp. TỪ THẾ GIỚI VĂN CHƯƠNG ĐẾN CÕI NGƯỜI

[hay: Ariya-ist Cham, từ Trung ương qua địa phương đến Cham]

Tôi nhập cuộc chịu chơi cùng Hội Nhà văn, lên tiếng chịu trận cùng cộng đồng Cham. Vì danh như một nhà văn Việt hô không? – Không. Vị lợi như một anh bạn thơ Cham tố không? – Càng không. Bởi hai thứ đó tôi đã có, và có hơi thừa.

Kêu, mình đã Bồ Tát sang bờ bên kia đi trở lại cõi người ta, thì to quá. Tôi là một Ariya-ist đi vào và tìm học để HIỂU, tục gọi là Thiện tri thức. Vậy thôi.

Continue reading

Giải trí siêu cấp. MỸ & QUYỀN LỰC MỀM

[nhân bầu cử Tổng Mỹ]

Kêu Mỹ xâm lược, không những oan mà còn sai. Sai vì không hiểu Mỹ: Mỹ không cần xâm lược. Từ thời kì hiện đại khi các đế quốc mở rộng, tôi chưa thấy Mỹ xâm lược đất nước nào bao giờ!

Mỹ có lí tưởng, thì cường quốc nào mà chả.

Về quyền lực mềm, Mỹ ứng xử với Nhật Bản và Hàn Quốc là điển hình. Sau khi sử dụng tối đa quyền lực cứng đạt hiệu quả, Mỹ:

Continue reading

Giải trí văn nghệ. KATÊ NÓI CHUYỆN NOBEL

[nhân tai nạn nhí của bạn văn Lê Anh Hoài…]

Thuở Đệ Nhị, một bạn học hỏi:

– Mấy đứa thơ văn nổi như cồn ấy, Trạm sao không cho ra cái gì đó cho nhộn lên?

– Viết mà chưa đạt tầm Nobel thì mình không viết… – tôi nói.

Đó là lần đầu tiên tôi mơ đến Nobel: 17 tuổi, từ đó không bao giờ nữa. Sau này, cái đỉnh tôi muốn vượt lên là Dostoievski, còn Nobel vài bận nhắc lại nó, để đùa nghịch.

Continue reading

Giải trí cuối tuần. HÃY THỬ LÀM ANH HÙNG MỘT LẦN

[Đối thoại tôn giáo]

Bạn thấy đó, gánh hát nào bất kì cũng cần đến 3 vai: Người thuyết, nhà luận và kẻ làm. Tạm dẫn ra 3 màn bi hài kịch Cham hôm qua và hôm nay:

Màn 1 là Vụ ‘Ghur’ Raneh, Sara sắm 2 vai:

[1] Sara mở màn THUYẾT: Thấy, lên tiếng và vạch lộ trình (ở đây cũng có nhiều người thấy, nhưng hạ quyết tâm thì không);

Continue reading

Chuyện vui đầu tuần. HÃY LÀ MỘT NGHỆ SĨ… XỊN

“Hãy chờ đợi một cách khiêm tốn và kiên nhẫn… Ở đây, thời gian không là tiêu chuẩn đo lường. Một năm có kể gì, mười năm không là gì cả. Là nghệ sĩ có nghĩa là nẩy nở như cây lá không hề bức thúc nhựa cây, không sợ hãi mùa hạ không trở lại nữa. Mùa hạ nhất định sẽ đến. Nhưng mùa hạ chỉ đến cho kẻ biết chờ đợi, chờ đợi một cách trầm lặng và cởi mở như đã có cả vĩnh cửu trước mắt mình.”

R.M. Rilke, Phạm Công Thiện dịch.

1. Báo Mang Xoài dù là bạn chí cốt, không phải vì thế mà hai tôi thiếu cạnh tranh. Thi chạy tốc độ xen-ti-mét, là một. Thuở học sinh, tôi thua mỗi Xoài ở khoản này. Hắn có lối xuất phát khủng. Có lần tôi quyết hạ hắn, đến m-70 tôi bắt đầu tấn công, kẹt cái đường line không vạch vôi, hắn chạy ngáng lối tôi vượt lên. Cuối cùng, chịu.

Continue reading

Giải trí siêu cấp. GIỎI HƠN MA HỜI

Thế hệ tôi, có nhà nghiên cứu kêu anh Inrasara chịu khó thì có nhưng thiếu khoa học, nghĩa là dở. Sau đó Cham cũng nẩy nòi nhà hô cei Sara mà nhằm nhò gì, có ý không tới đâu. Chung quy cả hai tranh giỏi hơn tôi.

Nhưng làm sao một sinh linh nào đó có thể giỏi hơn Ma Hời!

Ma Hời là loài “sống vô gia cư” [tôi được bà Lộc vú nuôi đặt cho tên Phú Trạm, rất ứng; ngay từ tuổi biết đi, rồi cả khi vào Sài Gòn đến tận hôm nay, tôi trú bát ngát “trạm”];

Và “chết vô địa/ hỏa táng”. Cham chưa được vào nằm ‘Kut’ hay ‘Ghur’, là thành Ma Hời vật vờ đi kiếm ăn [tôi vẫn còn chưa chết!]. Chưa được giải oan, Ma Hời vẫn cứ kiếp Ma Hời mà sống.

Continue reading

Chuyện đời thường. LIKE & KHÔNG LIKE TRÊN FACEBOOK

Thể hiện niềm yêu…

Thuở trước, hâm mộ một tác giả, thích một bài viết, hay chỉ cần khoái một ý tưởng, một từ dùng, ta chỉ có thể vỗ đùi đánh đét một mình hoặc la lên với người ngồi bên. Có quá đi, ta viết thư đến tòa soạn hoặc địa chỉ tác giả để tỏ lòng mến mộ.

May mắn nhận được hồi âm, ta khoái bội phần.

Nay thì khác. FB trao tay ta ngay phương tiện ta xài đến: LIKE, LOVE…

Continue reading