CHỈ CÁ BIỆT BẠN MỚI CƠ MAY TRỞ THÀNH ĐẶC BIỆT

  1. Miền Nam trước 75, Nhất Hạnh và Phạm Công Thiện là 2 khuôn mặt sáng giá, không ít tuổi trẻ coi họ là thần tượng. Thế nhưng mỗi ông đi theo mỗi cách, và được/ bị độc giả yêu/ ghét mỗi cách.

Thiện cô độc và kiêu hãnh dù anh có khối fan hâm mộ, Nhất Hạnh ngược lại – luôn được vây quanh bởi đống tín đồ. Số đông nhân loại cần như thế, và Thích Nhất Hạnh buộc [cần] sắm cho trọn vai diễn đó.

Thiện thì khác, hôm anh mất, Nguyễn Tiến Văn nhắn tin cho tôi: “anh chỉ cảm sơ sơ, vậy mà không chịu uống thuốc, để rồi đi luôn”. Cũng là một cách kiêu hãnh của thiên tài: Khi thấy mình KHÔNG CÒN CÓ ÍCH cho đồng loại nữa, đi là vừa! Continue reading

TỪ CHẾT ĐẾN LÌA TRẦN

Chết, mất, đi, toi, qua đời, lìa trần, theo ông bà…

Mưtai, lihik, nao, pek jip, nao Chakleng, tom mūk tom kei…

Có mỗi tháng thôi mà chứng kiến bao nhiêu “sinh linh” thân [& thuộc] mất. Nhà thơ tài hoa Nguyễn Trọng Tạo mất ở tuổi 72. Rồi ở tuổi 74, Po Dharma – nhà sử học số một Cham “nao”.

Mới nhất, Giải thưởng Phan Châu Trinh vừa được báo tin qua đời, hưởng dương chẳn 10 tuổi.

Và gì/ ai nữa, ngày mai.

Giải thưởng Phan Châu Trinh được xem là giải uy tín hàng đầu Việt Nam thời gian qua. Ngoài năm đầu tiên chỉ khuôn định ở mỗi “giải dịch thuật”, 10 năm là 10 năm của sự tín nhiệm. Continue reading

TÂM LÍ BUÔNG XUÔI & NGỌN NẾN HI VỌNG

Nhìn đâu cũng thấy bầy sâu nhung nhúc. Trước mặt và khắp xung quanh. Nhung nhúc từ trung tâm ánh sáng đô thị đến tận xó xỉnh hẻo lánh khỉ hú cú gào. Bước ra khỏi nhà đã đụng bầy sâu. Bầy sâu nghênh ngang ngay cửa tòa án tôn nghiêm, cả lồ lộ trước cổng trường mẫu giáo thơ dại.

Bầy sâu chống lưng Formosa hay núp bóng Vinashin, quy hoạch đất vàng Thủ Thiêm hay càn quét vườn rau Lộc Hưng.

Ta thấy sâu và ta thấy máu đổ. Máu dân oan. Ta thấy sâu lặn và ta thấy dép bay. Trước bao nỗi dường kéo dài đến vô tận ấy, ta thấy ta nhỏ bé xiết bao. Ta cảm nghe bất lực. Và ta buông xuôi. Continue reading

CHUYỆN BUỒN “TRÍ THỨC” AN NAM

Stt tôi viết về Bùi Văn Nam Sơn năm ngoái, Tết này báo Quảng Nam hỏi đăng lại, tôi link qua FB tôi chơi, nhẹ nhàng thế mà cũng gây bão trong đám ruộng HTX văn học xứ An Nam. Chuyện như vầy:

  1. Đọc Stt, NHĐ liên hệ qua Trần Đức Thảo và mỉa ông “duy vật đăng báo”.

Việc nhà văn Việt Nam lạc đề là chuyện muôn thuở. Tôi còm hỏi bạn “xin nói rõ hơn” [mục đích là để cho bạn biết bạn liên hệ sai], bạn kêu: đã rõ rồi. Vậy, nếu TĐT viết xong, gửi TW Đảng duyệt đăng báo để “duy vật” là thật, thì cá nhân Inrasara và BVNS không dính chút nào đến tâm thế này cả. Continue reading

THẾ NÀO LÀ MẶC NHƯ LÔI?

Vừa qua, ở “giải trí cao cấp”, nhân nhắc đến bác “Mặc như lôi”, vài bạn đọc hỏi tôi về lai lịch nó. Chuyện bác ấy như vầy…
Mặc như lôi: Im lặng như sấm sét, là dụng ngữ của Văn Thù Sư Lợi, không chỉ hàm nghĩa tịnh khẩu hay vô ngôn, càng không chỉ là sự chấm dứt tư tưởng, mà còn hơn thế. Thứ thanh âm nhẹ đến không thể tiếp nhận, hoặc được khuếch đại vượt khỏi mọi rung động nắm bắt của màng nhĩ con người. Continue reading

Giải trí cao cấp. TÔI LẤY TÔI LÀM GƯƠNG SÁNG

Đấy là nhại tít truyện mini viết từ năm xưa: “Vợ tôi lấy tôi làm gương sáng”. Nguyên văn như vầy:

Ông chồng nào được vợ khen đích thị thiên tài, được vợ lấy ra làm gương thì phải kêu là bậc thánh. Thế mà tôi được, mới lạ.

Vào làm dân thành phố 24 năm chẳn, tôi cứ kiên trì bản chất nông dân. Ăn sáng, cơm nguội với mắm, là xong. Còn bà xã nấu cho nồi cháo đậu xanh, thì đỉnh. Là hai thứ mấy đứa nhà tôi cực ngán. Chúng học ở đâu môn khoa học dinh dưỡng rằng, bữa ăn sáng là quan trọng nhất. Cần đầu tư. Mà vợ tôi ham lam ham làm, lấy đâu lắm thời gian mà đòi cầu kì. Thế là cứ lấy tôi ra làm gương… sáng:

– Ngó ông bố mi, ốm đau bao giờ đâu, còn khỏe như (…) ấy. Continue reading

Giải trí cao cấp. TÔI LÀ LOÀI SINH LINH CÁ BIỆT

“Tôi sợ phải có một tâm hồn cao thượng”
Đọc phải câu này trong một tác phẩm của Dos, ở tuổi 15, tôi như bị điện giật. Đó là câu văn định mệnh, ám tôi mãi. Phần đời còn lại, tôi gần như sống dưới dấu hiệu của nó. Đây không là ảnh hưởng, mà như thể bất ngờ gặp lại người tình kiếp trước, không dứt bỏ được.
Tuần trước, phóng viên H.A. trong cuộc trao đổi dài, có nhấn về cái cá biệt của tôi. Tôi cho cô nàng hay: “Tôi là người cá biệt”, là tít báo Tây Ninh đặt. Nay, xin kể một lần cho trót, để ai cần thì có “tài liệu” tham khảo. Continue reading

TÔI & BLOGGER ĐIẾU CÀY & ANH CHU HẢO

[Nhân vụ lớn, ghi vài kỉ niệm nhỏ]

 

1. Tôi gặp Điếu Cày lần đầu vào Katê 2009. Anh đến nhà tôi ở Chakleng, cùng vài sinh linh nữa. Ngủ 2 đêm tại đó, rồi đụng sự cố. Sự cố liên quan tới tôi, chứ không phải anh. Anh tính làm căng, nhưng tôi can: Thôi đi anh, mình vào Sài Gòn, ở đây họ chơi anh chị em thì hết đàng đỡ. [Vụ này đã kể, nay xin miễn].

Gặp, anh thuyết về tự do ngôn luận, quyền công dân, và khích tôi cần phải làm tới. Các “quyền” thế nào thì tôi rành, bên cạnh tôi cũng rất hiểu anh, bởi tôi xưa cũng hệt: lí tưởng, và nhiệt. Tuy nhiên, tôi không thể. Continue reading

THẾ NÀO LÀ BẠN?

Thế nào là một người bạn? Mãi hôm nay tôi vẫn chưa hiểu hàm nghĩa của chữ này. Một hôm, Út tôi kêu dường như cei ít bạn, hay có thể không có bạn. Con không biết thực sự con người có cần bạn không? Phần con cũng gần như thế: không cần bạn.
Câu hỏi khó có đáp án! Thử kể chuyện.

Ở palei tôi có nhiều “bạn” trong Nhóm Bạn Chakleng. Thử xét 2 người. Continue reading

Chuyện vặt 11. ẢO TƯỞNG VỀ CÁI MỚI

[tặng bạn văn Lê Hồ Quang]

Về phê bình của tôi, một nhà nhận định rằng, ở đó: “… nếu có cái đúng thì không thật mới, còn cái mới nếu có thì lại rất dễ gây ra sự nghi ngại, hơn thế, sự phản ứng tự nhiên nơi người đọc”. Thiếu thiện chí thì vậy, ngay một cây bút đầy thiện chí cũng hệt, khi bạn này cho rằng “những điều Inrasara viết đều đã có trong kinh, sách”.
Trên kia là phê bình đoán mò với lối nói hàng hai, “nếu có… nếu có…”; hàng hai còn biểu hiện ở thiếu tự tin ngay mệnh đề sau đó: “Phản ứng tự nhiên của người đọc”. Tại sao không là ta, một nhà phê bình nói, mà phải dựa hơi vào khối “người đọc” mơ hồ nào đó?
Còn cụm từ: “không thật mới” được hiểu là, vẫn có “mới” nhưng chưa “thật”. Với tôi, “không thật mới” đã là ngon rồi. Hậu hiện đại: Về tư tưởng, không có gì mới dưới ánh mặt trời. Continue reading