ÍCH KỈ, ĐÂU CHỈ MỖI VIỆT NAM CHUNG CHUNG

Theo Nguyễn Hưng Quốc, nếu nêu tính xấu của người Việt Nam hiện nay, “ba tính xấu đáng kể nhất là ích kỷ, giả dối và vô cảm”. Ích kỉ đứng đầu bảng, đáng lắm! Bởi chính nó là gốc rễ mọc lên bao tính xấu còn lại, trong đó có giả dối và vô cảm.

Hôm trước đi qua Ghur Raneh, dừng xe xíu nhằm thưởng cảnh và hồi tưởng kỉ niệm đau và đẹp đã qua, bỗng tôi giật mình thột. Ở góc ‘Ghur’ nhỏ lồ lộ cái chuồng gà với lũ gà đang bươi đám cỏ bên đá ‘Ghur’.

Gần năm đi qua, hơn tháng nữa thôi là đại lễ Ramưwan bà con đi tảo mộ. Nghĩa là đất thiêng nơi ông bà yên nghỉ thành bãi rác cho lũ gà vô tư bươi cỏ, vãi phân. Không phải không kẻ Cham nào nhìn thấy, thế nhưng “cha chung không ai khóc”. Cứ nhắm mắt cho qua cho yên chuyện.

Continue reading

Chuyện đời thường. CÔ ĐỘC BÀ MẸ

Những lần về quê, tôi hay lân la với các bà mẹ Cham. Nghe các mẹ tâm sự. Mười lăm hai mươi phút. Và cảm thông và chia sẻ. Mẹ Việt với mẹ Cham, ai đau khổ hơn thì không ngọn gió nào có thể đo lường được. Điều chắc chắn, họ hi sinh và đau khổ và chịu đựng. Mỗi người mỗi cảnh mỗi khác.

Dòng họ Gađak nhà tôi, gia đình nọ làm ăn khấm khá. Nhà giữa làng, có Thang Halam, sân gạch, cổng mái tôn với hoa bong bóng thì oách rồi. Phiền nỗi gia đình năm trai chả lấy được mụn con gái, trong khi Cham mẫu hệ. Lớn lên, mấy ông theo vợ bỏ lại cha mẹ trống chuồng. May, ông bà “ở vậy” mươi năm rồi cùng đi.

Continue reading

Thổ cẩm Cham-phụ lục- NHÀ VĂN & TIỀN

[hay: Tự do cho viết]

Henri Miller: Tôi nghĩ con người thực sự cần rất ít: ăn ít, ngủ ít, sở hữu ít hoặc không có gì cả. Miller thì vậy, chớ Voltaire với Dostoievski rất khác.

Ngay thời trẻ Voltaire quyết phải giàu, để TỰ DO; đến khi giàu rồi ông cũng không chịu lấy vợ, để rảnh rang dựng… thời đại Voltaire. Còn Dos, vẫn vợ con đủ đầy, riêng khoản tiền bạc ông không quyết nữa, mà là bị ám ảnh đến phải đi nghiên cứu cách đánh roulette chắc ăn nhất, rồi lao vào hết đợt này đến đến đợt khác. Ám ảnh, tại sao? Đủ tiền ông mới TỰ DO sáng tạo. Nhưng rồi cuộc chơi đẩy ông vào ma-ra-tông viết trả nợ. Dẫu sao ông cũng làm nên sự nghiệp đồ sộ.

Biết thân biết phận, tôi làm khác hai ông lớn kia.

Continue reading

Đối thoại Cham-25. “DÓC” HAY “KIÊU HÃNH SANG TRỌNG”?

Tài năng và nổi tiếng thuộc hai “phạm trù” khác nhau. Nổi tiếng có thể tài năng, chứ tài năng chưa hẳn đã nổi tiếng. Thế nên, khi cho link về “Các nhân vật Ninh Thuận nổi tiếng” có mình ở trỏng, tôi không ảo tưởng mình tài năng hơn kẻ khác, mà chỉ… nổi tiếng hơn chút chút. Ngay cả nổi tiếng này cũng rất ư cảm tính.

Chuyện vui.

Continue reading

Đối thoại Cham-17. ĐỐI THOẠI NGHỆ THUẬT & ĐỜI THỰC

[Chúng ta đang tàn phá sinh lực tinh túy nhất của chúng ta, hàng ngày!]

Cơm áo không đùa với khách thơ” – Xuân Diệu.

Ở Việt Nam, cơm áo đùa thiệt, chớ chẳng bỡn. Và đùa tới bến luôn…

Bạn học cũ thương tôi, hỏi:

– Làm bao nhiêu chuyện, lấy đâu tiền cho bồ tiêu?

Một bạn văn, thì:

– Bao nhiêu thứ đổ lên đầu lên vai, còn đâu cho hồn thơ Inrasara bay cao bay xa…

Continue reading

LỜI TẠ ƠN & ĐỂ CHO ĐƯỢC NHƯ LÀ THẾ

[Phát hiện nhỏ: Tại sao Cham không truyền thống hái, cắm hoa?]

Mươi năm trở lại đây, các bàn ‘thanai’ “lễ vật” của gia đình Cham xuất hiện bình hay bó bông. Cũng đẹp chán. Hỏi truyền thống Cham có vậy? – Chắc chắn là không rồi. Tại sao? Cham thưởng hoa như nó là thế, để cho nó được như thế, giữa bao la hay xó kẹt thiên nhiên, tùy.

Continue reading

HẾT NĂM, NÓI CHUYỆN VỚI CON TRAI

[Kết toán năm với Jaka & Jaya, ghi lại – biết đâu được bài học nhỏ cho các bạn trẻ Cham hôm nay]

1. Gia đình mình cả bên nội lẫn ngoại đều gien nghệ sĩ, con nhận ra và biết tiếp nhận – tốt. Ở mỗi các con tràn tố chất NGHỆ SĨ, có nghĩa đầy cảm tính.

Dẫu sao cảm tính bay bổng rất dễ gẫy đổ khi giáp mặt cuộc đời. Đọc sách và suy tưởng là đặt nền móng cho suy tưởng, hàm nghĩa lí tính. Con đã đọc sách và suy tưởng để đủ làm KẺ SUY TƯ chưa? 

Continue reading

NÊN YÊU INRASARA NHƯ THẾ NÀO CHO ĐÚNG!?

Mỗi lần tôi phản bác phát ngôn của ai đó phê phán người khác, khi phát ngôn kia liên quan đến cá nhân tôi, tôi luôn được “bênh” rằng “Sara quan tâm làm gì mấy đố kị nhỏ nhen đó, mất thời gian thanh minh rất vô ích.”

Là cách hiểu hơi lệch tinh thần phê bình [của] tôi: Phê bình Lập biên bản.

Ở đây cần phân biệt 2 thứ: NGƯỜI phê phán và LUẬN ĐIỂM “của” người phê phán.

Continue reading

Ẩn ngữ nào cho NHỮNG ĐỨA CON LÀNG CHAM?

[hay: Tôi đã lì lợm như thế nào?]

Đám cây non vươn vội lên khoảng xanh

Mà rễ chưa cắm sâu vào lòng đất

Chỉ cần một cơn bão rớt

Cũng đủ làm chúng run bấn lên

(Tháp nắng, 1996)

Hôm qua nói chuyện với mấy đứa con trai, tôi nói: Có NĂNG KHIẾU và phát hiện ra chúng thôi chưa đủ – cần TÔI LUYỆN, trui rèn năng khiếu ấy hết mức có thể, – như thanh sắt cần đưa qua lò lửa [luyện tội cuộc đời] con mới có được KHẢ NĂNG, một năng lực thực thụ. Khả năng ấy cần HIỆN THỰC [hãy tưởng tượng một họa sĩ lớn không có… họa phẩm!]  ngoài thế giới rộng lớn [“Ở nhà nhất mẹ nhì con/ Ra đường còn có kẻ giòn hơn ta”].

Continue reading

NHÀ VĂN BÁN SÁCH-2

[Phạm Công Thiện, Nguyễn Hiến Lê & tôi]

Phạm Công Thiện.

Là nghệ sĩ sáng tạo: thơ, văn, triết và dạy Đại học. Tác phẩm in ra, anh mặc nó lênh đênh ngoài chợ đời. Thậm chí anh còn kêu, kẻ sáng tạo mà sách bán chạy là một thứ sỉ nhục. Bổn phận Thiện là sống và sáng tạo, và anh cứ thế.

Nguyễn Hiến Lê thì khác.

Continue reading