“Nợ tình chưa trả cho ai
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan” (Kiều)
Cụ Nguyễn Tiên Điền nói về Kiều vậy, không sai. Tôi hơi khác. Kiều lưu lạc, để nhở nhung và canh cánh tìm về quê hương. Tôi xem lưu lạc chính là quê nhà.
Ở thời điểm căng nhất của con tim, lạ lắm – tôi lại thường xuyên nghĩ đến ai khác, chuyện gì khác, chứ không phải mình. Mà từ lâu rồi, nó cứ thế, tôi chưa bao giờ nghĩ về mình, lo cho mình. Tôi thử hỏi nhiều người, họ không giống thế. Đó gần như là thứ hiện tượng… bệnh hoạn.
Như mấy rày, đang đau và ngồi chờ phiên khám, tôi lại nghĩ về việc:
Continue reading →