Minh triết Cham-28. TRIẾT HỌC CHAM Ở ĐÂU?

Một bạn Cham: “Xin hỏi tác giả nền triết học Cham thể hiện qua những tác phẩm nào ạ, karun!”. Trước khi bàn vào vấn đề, cần lưu ý:

– Cham có chữ viết sớm, có văn học viết và dĩ nhiên ở mức độ nào đó, có “nền triết học”.

– “Triết học Cham” không “là bộ môn nghiên cứu về những vấn đề chung và cơ bản của con người, thế giới quan và vị trí của con người trong thế giới quan, những vấn đề có kết nối với chân lí, sự tồn tại, kiến thức, giá trị, quy luật, ý thức và ngôn ngữ” – như ngày nay ta hiểu theo phương Tây như thế, dẫu sao nó cũng không chệch nhiều khỏi những điểm chung nhất.

Continue reading

Minh triết Cham-27. KUT AHIÊR, NGHĨA TRANG HẬU HIỆN ĐẠI

Sáng 15-10-2022, qua palei Hamu Tanran làng Cham lớn nhất dự Lễ tế Kut Ông Lo [Janeo người Hoa, thế kỉ XVII, ‘paliêng’ “tế” 7 năm một lần], tôi mới vỡ ra sự thật thú vị. Lâu nay nghe kể, cứ tưởng ông được ‘ikak’ “dựng” cho một hòn đá ‘patau Kut’ trong khu Kut của dòng họ Hamu Rôk, nhưng không. Đây là Kut riêng vô cùng độc đáo, tôi sẽ kể đủ đầy ở một ngày không xa.

Thuở nhỏ, tôi nghe đầy lỗ tai rằng Kut lạc hậu, được/ bị – không phải Việt mà người Tàu dựng lên mang áp đặt cho Cham, hòng làm nhụt chí chiến đấu của Champa. Tại sao? Sinh linh Cham nào bị thương tật dù chỉ trầy sướt cũng không được vào nằm Kut chính với tổ tiên, mà phải trú nơi khu ‘Kut lihiin’ [Kut dành cho người chết không lành] côi cút tội nghiệp. Không ngán mới lạ. Tàu nó thâm ghê lắm, trí thức Cham xưa nghĩ thế!

Continue reading

Minh triết Cham-26. TƯ DUY BIỂN LỚN

Đời sống Cham xưa gắn chặt với biển. Tinh thần biển lớn làm nên nền hải sử và văn hóa biển Cham. Đầu thế kỉ V, Gangaraja rời bỏ ngai vàng, vượt đại dương sang bờ sông Hằng tu hành.

Thế kỉ VII, Cham đã có giao lưu quan trọng với Nhật Bản. Chuyện sư Phật Triết truyền Mật tông và trụ lại tại ngôi chùa ở đất nước Mặt trời mọc là một.

Câu chuyện vua Chế Mân lấy công chúa Java là Tapasi cuối thế kỉ XIII, hay chuyện Pô Rômê (1627-1651) lấy công chúa Kelantan – Malaysia, hoặc trường ca cổ Cham kể về Pô Tang Ahok sinh ra, sống và chết đi với biển, là một mảnh huyền sử về văn hóa biển đáng giá.

Continue reading

Minh triết Cham-24. TINH THẦN HÓA GIẢI VÀ HÒA GIẢI

Tinh thần hóa giải và hòa giải là chữ tôi ưa dùng, chẳng những ưa dùng – tinh thần đó còn là một trong vài nền tảng cốt tủy làm nên tư duy tôi, hành động tôi. Vậy tôi lấy nó từ đâu? – Từ Minh triết Cham!

“Minh triết” được định nghĩa “là khái niệm mang tính tổng thể hướng con người đến chân, thiện, mỹ. Minh triết giúp con người tìm về vẻ đẹp đơn sắc và mộc mạc sẵn có bên trong mỗi cá thể.”

Continue reading

Minh triết Cham-21. TÔN VINH SÁNG TẠO

Ca ngợi bảo thủ [“Minh triết Cham-20”], nhưng có phải bảo thủ để mà bảo thủ? Lẽ nào Cham mãi “tháng ngày qua vẫn sống trong đêm mờ” (Chế Lan Viên)?

Do Thái có thứ tôn giáo dân tộc không giống ai, như Cham. Và hệt Cham, họ chỉ chấp nhận con của mẹ mới là người Do Thái, còn thì ông gieo giống đâu đâu thì cứ gieo, những “đứa con hoang” ấy không được vào ‘Kut’ hay ‘Ghur’ chính của dòng tộc! Tôn giáo Cham không cho người khác vào đạo mình là vậy, nói chi phải mất công đi truyền giáo để tạo… chiến tranh!

Cham cũng nòi thông minh chả thua Do Thái là bao, chớ Cham với Do Thái khác nhau ở đâu?

Sau hai ngàn năm lưu lạc, như Cham và còn hơn Cham: Do Thái tồn tại. Câu hỏi, nếu tồn tại mà không sáng tạo, thì Do Thái có xuất chúng như Do Thái hiện nay không? Nữa, bản sắc và sáng tạo có ngáng chân nhau không?

Sigmund Freud – nhà đại cách mạng tư tưởng thế kỉ XX, người Do Thái:

Continue reading

Minh triết Cham-23. CÁI NHÀ

[trích Minh triết Cham, 2016]

Cưới chồng về, lập gia đình mới, người Cham “Koh paga raup lanoong Chặt rào dựng sàn” để làm Thang Yơ là ngôi nhà đầu tiên. Một ngôi nhà chắc chắn, làm tiền đề cho cả cụm nhà trong khuôn viên Waang paga.

Thời còn trẻ tôi rất ngạc nhiên về người Việt, rằng làm sao họ có thể cư trú tạm trong căn lều [hay ngôi nhà trông khá] tạm bợ được, dù thu nhập của họ khấm khá đáo để? Trong khi gia đình Cham, ăn uống kham khổ [ba, bốn lần thua kém] vẫn có thể làm nên cái nhà chắc chắn. Và nhất là trong khi quan niệm đời là cõi tạm ăn sâu vào máu thịt Cham?

Continue reading

Minh triết Cham-22. LÀM THẾ NÀO THOÁT KHỎI DỊCH… NHẬU?

Vài phát ngôn nổi tiếng…

Phạm Lưu Vũ: Nhậu với Sara là thứ chán nhất đời.

Ông Klơng Man trong Chân dung Cát-2006: Ngày xưa, rượu được xem là thứ nước thánh [‘ia ginrơh’] riêng dành cho Pô Yang, người phàm chỉ hưởng sái [‘Pô dahlau, kloong hadei’: Ngài trước, con sau], nay thì ngược lại.

Ông Than Kôn: Ngày xưa ấy cả palei Chakleng chỉ có 3 sinh linh nát rượu, nay con số lên gấp trăm…

Xuân Diệu: Cứ phong nhã để cho người bớt tục.

Continue reading

Minh triết Cham-20. CA NGỢI BẢO THỦ

Chính kiêu hãnh, cứng đầu và ngang bướng, Cham Pangdurangga mới luôn giữ được tư thế và thái độ động phản lại kẻ lạ: Khi họ mới đến, cả sau đó khi làm hàng xóm, rồi sống chung đụng với – là người Việt.

Cham TỪ CHỐI bất kì thứ gì người Việt mang đến.

Mấy món bảo thủ: Không tiếp nhận thần thánh từ ngoài, bám trụ tôn giáo Ahiêr Awal, chế độ gia đình mẫu hệ, Akhar thrah…, qua đó Cham sống sót và tồn tại với và trong bản sắc của mình. Dù – nói như Chế Lan Viên, “tháng ngày qua vẫn sống trong đêm mờ”.

Cố thủ trong lô cốt truyền thống, Cham được gì? Ít ra: cũng tồn tại qua.

Mấy ông Cham nói đùa mà thiệt: Nếu không có hai thứ “khanh”: Akhar [thrah] Chữ mẹ đẻ và ‘Khan’ Váy người nữ, Cham mất từ khuya! Nữa, đạo Ahiêr Awal…

Continue reading

Minh triết Cham-18&19. TINH THẦN PANGDURANGGA

Pangdurangga là khu vực địa lí lịch sử cực nam trong bốn khu vực thuộc vương quốc Champa. Suốt chiều dài lịch sử đầy biến động, khu vực này luôn chịu thiệt. Về mọi mặt. Xa trung tâm văn hóa lớn là vùng Amaravati thời Champa hưng thịnh, nó ít được ưu ái; không biết bao lần bị quân Khmer xâm lăng mà nó phải đơn thương chống cự, rồi sau đó – khi vương quốc suy yếu, một mình Pangdurangga phải chịu trận để thay mặt cả dân tộc mà tồn tại.

Tồn tại theo đúng tính cách của người Pangdurangga.

Continue reading

Minh triết Cham-17. NGƯỜI TA CHỈ CÓ THỂ LỚN, KHI…

[Trí thức, thơ ca & tôn giáo]

Con người chỉ có thể lớn, khi hắn học biết nhìn ra ngoài, và nhìn mình từ bên ngoài. Từ nghệ thuật, xã hội cho đến tôn giáo, vân vân.

Nhiều người ưa nói: Sao cứ đi chõ mỏ vào chuyện người khác, nữa: Tôi không quan tâm đến những gì không thuộc về tôi. Nói, như thể hàng đạt đạo không bằng.

Bình dân hơn: Rảnh quá mới đi lo chuyện thiên hạ, với cái giọng khinh khỉnh, trên ngó xuống.

Cả hai tự tố cáo không gì hơn một đầu óc nông cạn.

Continue reading