Đông hay Tây, xưa hay nay và cả muôn đời sau vẫn thế – cho đến khi nhân loại mất dấu trên trái đất này, luôn “có người đứng dậy vào bữa cơm chiều, bước ra khỏi nhà, để đi tìm ngôi giáo đường mà người ấy bỏ quên”.
Bài thơ của Rilke đọc từ lâu mãi ám ảnh, nay ghi theo kí ức [bạn nào nhớ nguyên văn, xin nhắn giúp, karun!]
Từ Minh Tuệ, hành giả vô danh đất Việt đến Rilke thi hào lừng danh xứ Đức, cũng hệt.
Continue reading