Bài học Minh Tuệ-9. TỪ LƯỜI ĐẾN CÁI NHÃN

Cái bệnh lớn nhất của con người là lười, trội hơn cả là lười suy tư, từ đó ta bị sống chứ không sống. Bạo lực qua đó mà sinh sôi, bao xâu luôn bạo lực ngôn ngữ. “Đám Do Thái bẩn thỉu”, “thành phần phản động”, vân vân. Muốn đánh chết con chó cứ gán cho nó chó dại, là xong phim.

Chiều tích cực cũng hệt, từ lười dẫn đến bạo lực ngôn ngữ.

[1] Với Minh Tuệ thế nào?

Continue reading

Nỗi Cham-5. LÀM SAO THẲNG MÀ KHÔNG KHUYẾT TẬT?

Tút “Thế nào là một Cham?”, tôi viết: “Sống, làm việc và sáng tạo, mà không cần thiết phải nịnh bợ”, và dẫn một câu thơ trong bài thơ “Đoản thi dành cho con”-1982: “Đứng thẳng trên hai chân kiêu hãnh”.

[1] Tôi thấy vài Cham có danh vị mà nịnh bợ rất lãng nhách. Bị anh em mang ra bàn, còn cãi lại, mới tội. Thái độ cương cứng, đụng chuyện – ném ra vài câu chửi rủa sai là hẳn rồi, còn nịnh bợ – có cần thiết không?

Continue reading

Giải trí cuối tuần. BUỒN VUI NỖI NGƯỜI TRÊN KHÔNG GIAN MẠNG

[Bài học vô cùng cần thiết, biết để ứng xử]

Hiểu lợi hại của mạng, thế nên tôi rất cẩn trọng, và nhẹ nhàng. Dẫu thế nào đi nữa, cũng bị nạn – chát chúa có, mà dịu dàng cũng có luôn. Tuần tự…

CHO ĐI & BÀI HỌC

Tôi không “tap” ai vào bài viết, chỉ thật quý và muốn người đó đọc, tôi mới “tặng”.

Continue reading

Tôi dạy con-39. TÔI ĐÃ LÀM GÌ ĐỜI TÔI?

[nhại tên tác phẩm tự truyện của Vũ Hoàng Chương: Ta đã làm gì đời ta?]

Nếu tôi vì mình, khôn hơn cả là cứ im lặng mà hưởng thành quả. Lâu lâu hắng giọng xíu, cho đời nó ngán. Dẫu sao kiểu ấy thì khôn quá đỗi, và chán chết đi. Cần làm khác, để “Tìm Sinh lộ cho Cham Ahiêr Awal” – hôm nay và ngày mai.

Biết lo cho mình thì tồn tại, biết lo cho người khác sẽ tồn tại lâu dài hơn – ai nói thế!

Ngoài đời tôi kiệm lời, làm thơ và nghiên cứu từ tuổi 15, mãi 25 năm sau tôi mới ló mặt, và nổ. Hà cớ? – Thấy Cham “khiêm tốn” quá, khiêm tốn một cách đáng phiền.

Continue reading

Nỗi Cham-4. LẠI GIẢI HUYỀN THOẠI HUYỀN TRÂN

[đặt nền móng cho Hiểu biết]

Báo VTC News, ngày 26-8-2024 – Kim Nhã giật tít: “Công chúa duy nhất của Việt Nam được phong hoàng hậu ở nước ngoài là ai?” Cũng vui, tiếc là vẫn là mấy ý cũ lặp lại:

– Huyền Trân được hứa gả cho vua Chiêm Thành là Chế Mân, dù lúc đó vua đã hơn 80 tuổi (sic).

– Sau khi kết hôn, vua Chiêm Thành phong Huyền Trân làm Vương hậu.

– Một năm sau khi trở thành Vương hậu, vua Chế Mân chết

Continue reading

Tôi dạy con-37. ĐỪNG LÀM NÔ LỆ TỰ NGUYỆN

Chàm thông minh thì có, chớ còn khờ lắm. Vụ lưu dân Đảo Sulu – Philippines là điển hình [đã kể]. 800 năm đi qua, hôm nay khờ kiểu này vẫn còn tiếp diễn. Tôi biết 2 Chàm mình, một thì ma lanh làm gì cũng tính toán lợi riêng; một còn lại, cứ làm tới, bỏ hoang luôn trí thông minh trời cho.

Trích Đi tìm Sinh lộ cho Cham Ahiêr Awal:

Giận chồng lẩy mẹ tí, tối về ta quẹt vội vài dòng đăng lên facebook. Bị bạn thân chơi khăm hay “bức xúc” chuyện đại sự ngoài kia, ta tút mấy câu tương ngay lên mạng, bất cần biết trời trăng ra sao.

Continue reading

TRẦM CHAM CẦN ĐƯỢC ĐỐT LÊN

“Trầm hương ở đâu cũng tỏa mùi hương” ‘Gihlau asal hapak jang bbau’ – ông bà Cham nói. Hỏi chớ, nếu không được đốt lên thì hương kia lấy đâu mà tỏa! Thế nên, nếu văn hóa Cham là giòng trầm, tôi là kẻ đốt lửa.

Tút “Cham có gì nói với thế giới?” là bảng kê vắn tắt, người chưa tiếp cận văn hóa Cham khó nắm bắt, thế nên vài bạn yêu cầu tôi giải minh.

ĐÓNG GÓP CHO VIỆT NAM

Continue reading

Bài học Minh Tuệ-8. TU, MÌNH TỰ CHỨNG CHO MÌNH

Con người luôn bị 3K: Tiền, Tiếng và Tình chi phối. Minh Tuệ vượt thoát tất: TIỀN thì rõ rồi, mắt phàm cũng thấy; TÌNH, mẹ ông cả tuần chờ ông qua nhà để cúng dường, để mà… buồn. TIẾNG khó nhận biết hơn, riêng tôi thấy ông vượt qua rất ngoạn mục.

+

“Hà cớ ông cứ đi để gây sự cố này nọ, là “chấp” hay gì khác?” là câu hỏi vài bạn facebook đặt ra. Nên hiểu, Minh Tuệ tu 13 Hạnh Đầu đà, cần:

Continue reading

Sống tôn giáo-50. CHÁNH NIỆM TRONG TOILET

Không đùa đâu, mà nghiêm túc đáo để. Trước, nhà thơ Lê Anh Hoài có màn trình diễn nghệ thuật “Đọc báo trong toilet”, hay thì có hay nhưng vẫn còn đời quá. Nay xét thấy nhà văn nhà thơ ta khoái bệnh hoạn, tôi đưa tút này vào serie “sống tôn giáo”, giúp đồng nghiệp vận dụng, để có thể thăng hoa chữ nghĩa và làm ĐẸP cuộc đời, qua từng sát-na, here and now.

Tôi sống khỏe, sống vui [và sống có ích] bởi hiếm khi nghĩ bậy, nói xấu ai đó thì càng. Nguyên do, không phải tôi tốt, mà không có thì giờ, cả trong… toilet.

Continue reading

Tôi dạy con-36. CHẲNG CÓ GÌ PHẢI VỘI CẢ

[hay. Tôi đã từ từ như thế nào?]

“Nhu thắng cương, nhược thắng cường” – Lão Tử nói. Lưu ý, nhu & nhược, chứ không phải nhu nhược. Kể 9 câu chuyện của tôi, vụ việc khác nhau, ở độ tuổi và môi trường khác nhau…

[1] Thuở Trung học Pô-Klong, lứa chúng tôi, chạy 100m, tôi thua mỗi yut Xoài, sức bật của yut này thật khủng. Chớ 200m đến một vòng sân vận động 400m, tôi luôn số 1. Tôi đủng đỉnh, cứ mặc các bạn dẫn trước, rồi tuần tự tôi bứt lên bỏ lại 4,5,6…

Continue reading