đứng giữa trời xòe bàn tay
chém mạnh vào hư không
điện từ trường trắng vây bám những ngón
*
nắng hồng kết tụ
vô vàn giọt rụng xuống chạm mu bàn chân
Continue readingđứng giữa trời xòe bàn tay
chém mạnh vào hư không
điện từ trường trắng vây bám những ngón
*
nắng hồng kết tụ
vô vàn giọt rụng xuống chạm mu bàn chân
Continue readingnhững vòm lá xanh hồn nhiên xao động
nhận thức tự nó là những chiếc ô nhỏ siêu nhiên tỏa xuống bóng râm
những thành phố nghiêng như muốn chạm môi hôn lên vùng ngực mẹ đất
những kẻ rỗng lòng vị tha thích phơi bày chưng diện sắc màu mã não nhưng luôn ác nghiệt với chính mình
âm hưởng thổn thức từ vùng ám tối khói vờn bay nhập nhòe cảnh giới duy linh
Continue readingkiêu hãnh những vết roi
ma thuật quyến rũ ánh sáng
siêu vi những hạt bụi kết cấu hoa văn
hơi thở khẽ ẩn tàng trong vô thức lãng quên
âm bản hồi ức hiện kết nối tâm thức
Continue readingý tưởng dung chứa điều dị hợm
lưỡi tự nhiên cụt ngủn âm giọng ú ớ
bấu víu vách thời gian tay kích động niềm vui
nỗi sợ hãi nghịch lý trong miệng họng lưỡi lở loét
cứ nghĩ là sự mẫn tuệ với cái biết chính là đầu cơ
Continue readinghồn nhiên những ngón tay
chắc hẳn chưa muốn vờn lên mặt những kí tự
lệnh thức bất lực trước cú pháp của ngôn từ
chỉ cần nhắm mắt
ý tưởng vời vợi hiện tiếng gõ phím reo lên
Continue readingniệm thần chú ghép những hạt lửa
ngửa mặt nhìn hư vô sực nức mùi tử khí
ảo giác rối loạn nguyên tố thuyết ngũ hành
mặt trời định vị chẳng biết đang cười hay khóc
ý tưởng về chuyện tắt lửa đã qua hàng triệu năm
vi lượng nước mắt máu lấp lánh không ngừng
Continue reading(những ngày cuối năm canh tý)
huyên náo chứ sao thời gian biến dị
khoảng trời gần phúng dụ những ngày đông
nhuộm thấm đẫm màu tro khung cửa khép
tự cấm túc sao, hiu hắt phố nao lòng
thì mặc kệ… hồn nhiên điên thần thánh
Continue readingcó lẽ đã hơn năm mươi năm
tôi mới được nghe lại tiếng cú kêu đêm
thoáng bất ngờ với âm thanh sắc nhọn rợn người
vang vài nhịp đều trong công viên thành phố
bầu trời tĩnh lặng tràn khuya
Continue readingbây giờ là mùa của nhiều nỗi âu lo
thỉnh thoảng loài người nhìn thấy mù sương ác mộng
chỉ là tưởng tượng với những ngày xám trời không có nắng
nên lòng khắc khoải buồn thầm nghĩ bản thể đang nghiêng
thường hoài nghi chuyện như nhiên
sỏi, đá, cát, bụi khẽ thở dưới chân tạo thành sóng âm địa chấn
Continue readinghiển nhiên ánh sáng minh định dụ ngôn
những tán lá mùa đông mở mắt nhưng mù mờ ý thức
sự mất ngủ của màu xanh thinh lặng
mùi hương cỏ mềm nhũn trong niềm u ẩn của những hạt sương mai
khái niệm khung trời xám lòe nhòe xu hướng bôi đen hiện thể
chẳng ai nhìn thấy lũ chim thành phố tự chọn khoảnh khắc giấc mơ
Continue reading