Tôi vừa trồng cây sanh
Nhưng tấm thân già cỗi
Rễ tình còn nông nỗi
Xin đừng sờ mạnh tay
Nhẹ êm làn gió hạ
Man mác qua mảnh vườn
Lang thang tìm vết cắn
Trái táo đợi người thương Continue reading
Tôi vừa trồng cây sanh
Nhưng tấm thân già cỗi
Rễ tình còn nông nỗi
Xin đừng sờ mạnh tay
Nhẹ êm làn gió hạ
Man mác qua mảnh vườn
Lang thang tìm vết cắn
Trái táo đợi người thương Continue reading
Mẹ ơi đừng lấp con đi
Tôi nghe tiếng khóc hài nhi giữa đời
Thiên nhiên ai phá tơi bời
Để mà cháu bé không nơi nương nhờ Continue reading
Đêm khẽ hát về loài hoa quỳnh trắng
Thở hương thơm qua ngày tháng bão giông
Sông núi nhớ ngày mưa ngâu tháng bảy
Khách lãng du ngồi lại cuộc trăm năm
Aó choàng đen và hàng cây đẫm ướt
Dọc con đường tình nhân rơi lá mặt hồ Continue reading
Dẫu chỉ là vết nứt lịch sử
Trên bờ tường rệu rả âm u
Xanh mầm cây bồ đề nhu nhú
Xanh ngày không phiền lụy
Xanh khắc giờ quý giá biết bao nhiêu Continue reading
Lằng nhằng, cụm mây rúm ró
Không chực mưa không nương gió bay đi
Nhai khô mẫu tin báo giật gân nhảm nhí sậm sờ cầm hơi Continue reading
Anh vẽ lên bức tường con đường dài vô tận
Hàng khoai xiêm rực rỡ trong nắng gió
Liếp thuốc lá mướt mềm trên vuông đất
Hoa nhãn thơm trắng mặt người tàn tạ
Lá cây bàng rơi rụng chuyến tàu đi Continue reading
Nhành hoa sim trang nhã lưng đồi
Ngát chiều trống vào lời ru chờ đợi
Tím bìa rừng tím cả gió bay
Thiên nhiên ơi xin nắm khẽ đôi tay
Tôi say đắm cây cầu man dại Continue reading
Tạm biệt nhé ban mai đi vội vã
Thơm mọng căng hương đôi má em nồng
Đôi bím tóc mượt mà bờ vai xõa
Chưa rối tung hối hả muộn phiền
Gió hôn nhẹ đôi chân ngày vừa dẫm
Hân hoan reo lá hát khẽ ven đường Continue reading
Tôi kết những bè trầm
Cho bộ lạc còn sống sót nay mai
Nải chuối xanh đơn độc trên cành
Rau muống biển lăn khô vẫn tím
Cớ chi ngồi vọc cát với mênh mông Continue reading
Tôi đã nghe quá nhiều lời từ biệt
Đau, đỏ máu rơi trên cây khế sau cùng
Không làm dáng không phải nơi diễn mốt
Lời trối trăn thân xác bỏ đi rồi
Trong giá lạnh, mồ hôi và nước mắt
Khúc bi ai năm tháng và trôi Continue reading