Chuyện văn-7. NHÀ VĂN VIẾT VỀ, HAY CHO MÌNH?

Albert Camus nói đại ý, khi viết về nỗi cay đắng nào đó, là lúc ông đã vượt bỏ nó. Nhà văn ta ngược lại, ưa giãi bày nỗi niềm.

“Tôi chỉ viết cho mình thôi”, hay “Tiếng thơ là tìm tri âm chứ không cần số đông”. Thi thoảng ta vẫn bắt gặp phát ngôn kiểu ấy, từ văn giới. Viết về này nọ, cả viết về mình, là viết cho mình. Dường có trật đường ray đâu đó, nếu không muốn nói là tự lừa.

Nhà văn khi viết VỀ, có thể về gì bất kì, là VIẾT CHO. Thế nên cái viết ấy cần độc giả, nhiều càng tốt, rộng càng hay, với hi vọng ảnh hưởng đến đồng loại, nhiều, rộng và xa hơn. Không thể khác.

Continue reading

Sống triết lí Cham-49. CHAM & TRIẾT LÍ CHIẾM HỮU

[Giải minh về: Đất, Tù binh, Mỹ nhân]

Tút “Sự thật không sử gia nào nói…”, bạn NVN còm: “Tham thì chỉ có thánh nhân mới không, còn thì do Cham không giữ nổi, bị đánh bật ra nên không chiếm giữ”.

Còm vừa phiến diện vừa lạc bình diện, nói khác: sai lầm về phạm trù. Ở đây tôi đang giải minh mang tính triết lí, chứ không thuần lịch sử sự kiện. Tút nhấn vào ý: “không tham để chiếm lấy cái KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH”, và giải thích: Không cần phải “thánh nhân”, ngay phàm nhân Cham cũng KHÔNG DÁM THAM.

Continue reading

Trò chơi-4. CHAM & TRÒ CHƠI GIÁO DỤC

Sinh phận Cham, sau [1] Thế hệ sống sót, là [2] Thế hệ ổn định và lưu giữ, ở đây ông bà lo thu gom, níu giữ mấy mảnh vụn văn hóa còn sót lại. Tiếp đến là [3] Thế hệ Phục hồi, và cuối cùng hôm nay: [4] Thế hệ tiếp nhận và sáng tạo.

Nhóm thầy Thành Phú Bá, Lưu Quang Sang, Nguyễn Văn Tỷ, Đàng Năng Quạ [cạnh đó là ông Dương Tấn Sở] nằm lưng chừng giữa Thế hệ 2&3.

Họ cần, và mơ gì?

Continue reading

Trò chơi-02. TAGALAU

[hay. Tôi đã chơi Tagalau như thế nào?]

Lướt qua “Lời mở” đặc san Tagalau-1 ra mắt mùa Katê 2000, yut Quảng Đại Thoang phản hồi: Làm bài bản thế, sao Inrasara cho là “tạo sân chơi”?

Mùa Đông năm 2005, ở Trại Sáng tác Đại Lải, tặng Tagalau-6 cho hai bạn thơ Tày, bạn kêu: Chúng tôi sẽ làm như Sara. Tôi nói: Không thể đâu. Tại sao ư, bởi các bạn chưa chuẩn bị cho cuộc chơi.

Và các bạn đã không thể thiệt.

Continue reading

Sống triết lí Cham-47. TU, GIỮA CHỢ ĐỜI – KHÓ NHẤT

[tút chào năm mới Dương lịch]

Trường ca Ariya Glơng Anak vỏn vẹn 116 cặp ‘ariya’ lục bát Cham,

Vậy mà nhiều thế hệ Cham coi đó là tác phẩm vĩ đại nhất.

Và tôi, “cây Xương rồng ngạo nghễ” [tít bài báo về tôi] chấp nhận sống dưới dấu hiệu sous le signe de Ariya Glơng Anak.

Vì sao? – 1 từ duy nhất: TU. Giữa chợ đời, ngay ở thời kì hỗn mang nhất của Champa: giai đoạn khủng hoảng cuối cùng.

Continue reading

Sống triết lí-46. TU, DỄ & KHÓ

Tu,

Như đạo sĩ Minh Tuệ, dễ. Dễ, bởi 13 hạnh Đức Phật đề ra, theo đó mà làm, chẳng cần sáng tạo thêm. Buông, ông bộ hành để hành Nhẫn, xả bỏ cái thân tứ đại; gặp mọi người để hành Định tâm xao động.

Ông thử lửa, ông giữ giới và ông vượt qua, nhẹ nhõm.

Tu,

Như đạo sư Krishnamurti, khó hơn. Không vợ con, không đồ đệ, ông một mình tự do tự tại giữa bề bộn đời thường. Không CHẤP về y áo, về danh hiệu các thứ. Đâu mời thì ông đến ngồi và nói, không khoa trương, chẳng cầu sự hấp dẫn. Rồi đi, như có như không.

Continue reading

Sống triết lí Cham-45. ĐỂ SỐNG NHƯ LÀ SỐNG

Bao văn nhân sở hữu cả kho tàng

Phí một đời xuân đi làm hành khất

(Sinh nhật cây xương rồng-1997)

Triết học dạy con người nhận chân sự thật để sống như là sống.

Khổng: “Đại học chi đạo: tại minh minh đức”. Ở mỗi con người đã có cái SÁNG, làm sáng cái sáng kia là mục tiêu của triết học.

Continue reading

Sống triết lí Cham-44. LÀM SAO THOÁT LUÂN HỒI?

Quần chúng Việt nghĩ cần làm điều gì đó tốt lành ở đời này hòng giải nghiệp, để hưởng phước nơi kiếp sau. Dân gian Cham còn tưởng tượng khi chết đi ta sẽ gặp ông bà, cha mẹ đủ thứ ở thế giới bên ấy.

Ở cấp độ cao hơn – triết lí Cham. Cụm từ cuối cùng của trường ca triết lí Ariya Nau Ikak: “sang thei thei wơk’: “nhà ai nấy về”. Nghĩa là nhà riêng, không chung đụng ai ở đó cả! Cá nhân tìm thấy “Nhà” và về đến “Nhà” là sống tự do tự tại ở “Quê hương”, thoát khỏi sợ hãi cùng mọi buộc ràng các loại.

Continue reading

Sống triết lí Cham-43. NGƯỜI TÍNH, BÀ TRỜI ĐỊNH &… VUI VẺ

Bất cứ việc gì dù lớn nhỏ, tôi luôn tính trước, không phải 5-10 năm, mà lắm lúc đến 20-30 năm sau.

Hồi đấu thầu và trúng khu Chợ Chakleng mùa Xuân 1991 mở Tạp hóa, tôi đã phác họa sơ đồ tương lai cái mảnh đất vàng ấy. Rồi mỗi tháng mỗi lấy ra nghía, sửa, thêm thắt, đến Hani cứ cười, kêu tôi sống trên mây. Mà trên mây thiệt.

Để, đúng 20 năm sau nó đã hình thành – như mây, trúng đến 85% bảng phác họa năm xưa!

Continue reading

Sống triết lí Cham-42. BÀI HỌC GÌ TỪ PHẠM LÃI, MINH TUỆ…

Phạm Lãi và Văn Chủng chung tài lực giúp Câu Tiễn phục dựng nước Việt. Chuyện lớn thành, thay vì ở lại hưởng vinh hoa như Văn Chủng để rồi hối hận và cuối cùng – tự sát, Phạm Lãi hiểu chuyện, trốn lên núi ẩn, và THOÁT.

Trước khi đi, Phạm Lãi để lại cho Văn Chủng một bức thư nổi tiếng: “Chim dữ đã hết, thì cung nỏ tốt bị gác bỏ; thỏ đã săn hết, thì chó săn bị làm thịt. Con người Câu Tiễn chỉ có thể chung hoạn nạn, chứ không thể chung yên vui”.

Continue reading