Sống tôn giáo-40. HIỆN TƯỢNG MINH TUỆ, ĐƯỢC & MẤT

[Bài kết về hiện tượng Minh Tuệ]

Mấy năm trước, tôi có tút dài: “Nổi tiếng, để làm gì?”. Nay, Minh Tuệ nổi tiếng bất đắc dĩ, cực kì nổi tiếng nữa là đằng khác. Thử sơ kết hiện tượng này được & mất gì?

MẤT

[1] Bản thân ông mất tự do tu tập, không còn thoải mái “làm theo lời Phật dạy”;

[2] Sinh hoạt gia đình ông mất ổn định, nếu không muốn nói là bị đảo lộn.

ĐƯỢC

[1] Đại bộ phận Phật tử tỉnh thức, không bị mất tiền của cho các ma tăng;

[2] Dân xã của gia đình ông xưa, nhất là bà con bản địa được hưởng phước từ những dòng người yêu quý, ngưỡng mộ ông;

Continue reading

Sống tôn giáo-39. SỐNG KHỎE, SỐNG VUI, SỐNG CÓ ÍCH & SỐNG TRÀN Ý NGHĨA

Nhại tiêu đề cũ nói chuyện mới. Mới – từ trải nghiệm riêng và rất THỰC, chứ không qua sách vở.

Tạm phân người trần gian theo 4 bậc cấp sở hữu, từ thấp đến cao.

[1] Làm chủ tiền của, điều ai cũng có thể, doanh nhân là đại biểu;

[2] Làm chủ kiến thức, là đất sống của nhà nghiên cứu hay học giả;

[3] Làm chủ tư tưởng – nơi triết gia, kẻ sáng tạo, nhà phát minh thi thố. Dẫu sao kẻ ở bậc này vẫn còn mang vác tâm cảm của người đời thường hỉ nộ ai lạc; mà phải qua cấp bậc…

Continue reading

Sống tôn giáo-37. NHÌN MINH TUỆ, NHỚ DIOGENES

Diogenes (412-323 trước CN) sinh ở Sinope, một thuộc địa Ionian trên bờ Biển Đen của Anatolia (Thổ Nhĩ Kỳ).

Ông có biệt hiệu là Diogenes Khuyển nho sĩ, một trong những người sáng lập chủ nghĩa Khuyển nho, tiền thân của Khắc kỉ. Từ hiện tượng đạo sĩ Minh Tuệ, tôi chợt nhớ đến ông.

Thử xem cái giống và khác giữa hai kì nhân này.

GIỐNG

[1] Tối giản

Continue reading

Sống tôn giáo-36. LÀM SAO ĐỪNG MẶC ÁO, ĂN CƠM?

[Tu sĩ, kẻ tư tưởng và nhà văn]

Mỗi sáng mỗi thay y; đang ngồi thiền, đến giờ phải đứng dậy đi ăn – phiền quá đỗi phiền! Một hôm một học tăng hỏi Thiền sư:

– Làm sao đừng mặc áo, ăn cơm?

– Thì cứ mặc áo, ăn cơm – Thiền sư trả lời. Thế thôi mà học tăng… hoát ngộ![*]

Continue reading

Sống tôn giáo-35. LÀM THẾ NÀO MỘT MÌNH MÀ VẪN CÓ THỂ CÔ ĐƠN?

Út Jakha tôi một hôm bất ngờ hỏi: Cei ít đi đây đó, không nhậu nhẹt bù khú, chả có món giải trí nào, cei thấy mình có ổn không? – Ổn quá đi chứ, tại sao không!

Sống là tương giao, với con người, với miền đất, với ý tưởng. Tương giao càng nhiều thì đời càng phong phú, thú vị – Cendrars nói thế. Tôi thêm: tương giao với cô đơn của chính ta nữa.

Mỗi ngày tôi gặp bao ý tưởng thâm hậu để đối thoại. Xưa, là “tặng vật” của Heidegger, hay “conditioning” của Krishnamurti; nay, đối thoại với ý tưởng của mình, với các sáng tạo của bạn thơ Việt đương đại. Thế thôi, đã quá thú vị rồi còn gì.

Continue reading

Sống tôn giáo-34. TRÔNG NGƯỜI MÀ NGẪM ĐẾN TA

[1] Trông người…

Một tu sĩ đạo Phật có chức tước, giảng: “Nhiều tôn giáo súc vật hóa con người, xem con người như con cừu, con chiên, mà con cừu, con chiên là con ngu, nó không biết gì hết, chỉ theo chủ chăn. Còn đạo Phật là giác ngộ hóa con người, đề cao tất cả mọi người có thể thành Phật ở tương lai…”

Một tu sĩ khác tuổi trên 30, nói theo, giọng bỡn cợt: “… ở kia buồn buồn nó bỏ vô chảo nó chiên, bởi là con chiên mà”.

Continue reading

Giải trí cuối tuần. HAY TÔI ĐÃ QUA BỜ BÊN KIA RỒI MÀ KHÔNG HAY!

[Sống tôn giáo-33]

Phật thuyết nhẫn tức phi nhẫn thị danh nhẫn Ba-la-mật.

Ariya Glơng Anak: ‘Dơh tanan ưn ka…’

Ông anh ở Mỹ kêu, Sara chịu đựng giỏi nhất Cham luôn. Năm 2018, cà-phê cóc ở Phan Rang, ông anh khác cũng hệt: Công nhận Sara chịu đựng giỏi thiệt, bị công phá dữ thế, mà thằng em cứ là tỉnh bơ. Cảm ơn ông anh đã khen, dù khen hơi bị… sai – tôi đùa.

Thì kể 3 tang chứng này giải trí.

Continue reading

Sống tôn giáo-32. ĐẮC ĐẠO CHAM & BÀI HỌC SỐNG SÓT

Chuyện vui

Một bác trạc lục thâp có vẻ học thức, hỏi đạo sĩ Minh Tuệ:

– Tu qua nhiều năm, thầy hết phiền não chưa? – Dạ còn

– Tâm thầy đã định chưa? – Con chưa

– Thầy định đến cấp độ nào rồi? – Con vẫn còn đang học tập…

Minh Tuệ khiêm tốn là vậy, chớ tôi: chả ngán!

Continue reading

Sống tôn giáo-30. THẾ NÀO LÀ TINH TẤN?

“Người ấy” của Rilke bất chợt nhớ, đứng dậy khỏi bữa cơm chiều, và đi – tìm ngôi giáo đường người ấy bỏ quên, biệt tích về miền vô danh. Minh Tuệ thấy, xin phép cha mẹ rồi đi, 6 năm không ngưng nghỉ và còn hứa hẹn, cho đến chết.

Đó là tinh tấn mang tính tâm linh.

Hãy nghiệm, dường các cuốn sách, tác giả mình đọc hay điều mình làm ở tuổi 20 qui định và quyết định những gì diễn ra sau đó, cả đời người. Lãng đãng tùy hứng hay quyết liệt, tùy – nhưng nó là thế.

Tôi cũng vậy, khác điều tôi luôn “hết mình & tới cùng” cái đã dự phóng trước đó, từ tuổi 20. Đoạn thơ viết vào năm 1982:

Khi tôi chỉ còn bóng tối làm bạn đồng hành

và con đường nằm trong bước chân

con đường bạt núi đồi, thành phố

con đường băng tìm con đường chưa khai mở ở trần gian

Con đường dù mơ hồ và vô định, tôi vẫn đi, tận… hôm nay.

Continue reading

Sống tôn giáo-29. BỐN GIAI ĐOẠN ĐẠO SĨ BÀ-LA-MÔN CỦA TÔI

Bài đầu tiên trong serie “Sống tôn giáo” post ngày 17-2-2024, rồi khi hiện tượng Minh Tuệ xảy đến, sẵn rạp hát luôn. Tút hôm qua “Làm sao biết Minh Tuệ đã đắc đạo?”, bạn Đoàn Xuân Mỹ còm đúng: “Muốn biết ai đó đắc đạo chưa thì cần biết anh ta tu đạo gì trước đã.”

Nay kể câu chuyện tôi đắc Đạo Bà-la-môn Cham thế nào, như một đối sánh với câu chuyện về Phật giáo đang diễn ra ở hôm nay.

[1] Trích “Bốn cứu cánh đạo sĩ Bà-la-môn & thơ”-2008:

Triết học Ấn Độ chỉ rõ bốn cứu cánh đời người, nơi ấy ở chặng cuối, đạo sĩ Bà-la-môn nỗ lực tự giải thoát để vươn đến cứu cánh tối hậu. Các hạn từ Mokca, apavarga, nirvrtti, và nivrtti “buông, thả, trả tự do, phóng thích, ra đi, từ bỏ, rời khỏi” để chỉ mục đích này.

Để vươn tới, tu sĩ Bà-la-môn cần trải nghiệm bốn giai đoạn.

Continue reading