Tôi là người mê chữ từ bé, khi còn chưa biết… chữ.
Anh Đạm lớn hơn tôi 3 tuổi, học trước tôi. Học bài, anh đọc to, tôi thuộc. Không biết chữ, tôi lấy cái vở có chữ của anh ra mân mê, và đoán chữ. Anh biết chữ Quốc ngữ trước tôi, tôi ngược lại: biết chữ Cham trước anh.
Lớp Ba, tôi lượm các câu ca dao cuối sách Tập Làm Văn ra chép, chép theo vần kết nối thành bài lục bát dài đến 4 trang vở.
Lớp Đệ Tứ, tôi chép Từ Điển Cham Pháp của Aymonier dày cui (3 năm sau bản thảo mất, tôi chép lần hai).
“Giải phóng” về, không biết làm gì, tôi lấy nguyên tập thơ Paroles của Prévert ra chép, chép và tập dịch.
Sau đó tôi còn chép Krishnamurti, Nietzsche, Heidegger, Kinh Phật… nữa.
Tôi chép bằng vài kiểu chữ khác nhau. Nhìn các con chữ sống, và thích chúng.
Họp họ hay họp HTX, tôi hay được phân công viết biên bản, có lẽ do tôi nhỏ tuổi và chữ cũng khá đẹp. Ở Hội Nhà văn thì không. Có bận họ chỉ định tôi, tôi hỏi ghi thế nào, họ bảo chỉ cần ý chính thôi. Tôi nói không được, nếu ghi biên bản thì phải đầy đủ, cụ thể và chi tiết. Thế là tôi được miễn. Vĩnh viễn.
Rồi khi Computer xuất hiện, tôi bỏ thói quen chép tay. Có tiếc không!