ngọn cỏ ngước nhìn giọt sương ban mai
cả vũ trụ ngủ yên trong mắt biếc
thời gian chuyển mình bên chân trời biền biệt
nói hết làm sao câu chuyện hôm qua
câu chuyện hôm qua trên cánh đồng xa
anh em mình bước qua ngần ấy
mười chín tuổi em lấy chồng ( có vậy )
ba mẹ và anh chiều thường ngóng ngõ sau
nếu hạnh phúc có thể đánh đỗi lòng đau
thì có sá gì anh em mình tiếc rẻ
mùa xuân em trôi lặng lẽ
tiếng sáo diều chưa dứt
lá đầu thu đã rải rác ven sông
nỗi buồn em nhà mình nén xuống tận đáy lòng
và cưu mang bồng chống
không qua bất hạnh sao biết yêu cuộc sống
không té đau sao vững bước ngày sau
anh hiểu nỗi buồn em vò võ đêm sâu
và vất vả ôm con trăm phần gánh vác
chiếc lá khô vô tình khua xào xạc
khua giấc ngủ không tròn ngày tháng chông chênh
cháu lớn dần cùng với niềm tin
cùng niềm vui nhà minh bươn chải
nỗi đói khổ sau lưng bỏ lại
đắng cay xưa nguôi lắng tạm quên
mười bốn năm rồi em buôn bán cô đơn
cơ duyên em lại được mua về hạnh phúc
em nối lại sợi dây đàn đứt
tận đáy lòng anh thực sự vui lây
ba mẹ đã già chuối chín gió lay
con đường phía trước xuôi khác con đường xưa ngược
vấp ngã thêm lần biết nương tựa vào đâu
niềm vui nào cũng song bước lo âu
đôi vai kiên cường gánh gian nan thời cuộc mới
đêm nay quê mình gió mát
trời trong sao lấp lánh giữa bao la
thương em nhiều và anh cũng lắm xót xa
giấu nước mắt để mừng em hạnh phúc
giấu gian khổ ngày nào vào ngăn tủi cực
để trái tim tập tấu nhịp rộn ràng
sớm mai này em hãy chải mái tóc gọn gàng
thoa lên môi làn son hồng ánh mới
xếp lại và cất đi những quần áo cũ
anh sẽ quét dọn cửa nhà
để viết hộ em phần sau câu chuyện trăm năm
cuộc đời và tình yêu chỉ có vậy đó em
hết sức gần gũi và hết sức xa xăm
hết sức mơ hồ và cũng vô cùng thiết thực
con chim gáy sau nhà âm giai thúc giục
thành tràng ngọc rơi chạm mặt đất vô thanh