Trịnh Công Lộc: Thơ về biển đảo

TỪ BIỂN MÀ ĐI!

 

Đâu phải bây giờ

mới từ biển mà đi

đất nước mấy ngàn,

mấy ngàn năm bão tố

biển của ta, lại nhiều hơn sóng dữ

đừng nghĩ ai, bé nhỏ trước muôn trùng…

 

Ông cha mình đã từ biển mà đi

vẫn rành rọt sáng soi từng hải lý

những luồng lạch nông, sâu

thuộc lòng như chữ nghĩa

bao lớp người đi giữ đảo, không về…

biển lặng giấu những nỗi niềm xa thẳm

ru lời ru vô tận dưới lòng sâu

mỗi đảo nhỏ,

– đã hoá thành ngọn nến

thắp linh thiêng rừng rực trời sao…

 

Bây giờ, lại từ biển mà đi

biển là đất – đất liền với biển

đất giàu lên – biển cũng giàu lên

đất đã mạnh – biển trời thêm mạmh

 

đừng nghĩ ai,

bé nhỏ trước muôn trùng

chẳng kẻ nào,

tát được bể Đông!

 

Bây giờ,

lại từ biển mà đi

nơi cuối chót Hoàng Sa,

nơi Trường Sa cuối chót

đôi bờ vai,

bát ngát biển trời

gánh bao nỗi gian truân đất nước

như Trường Sơn,

gánh xương máu chiến tranh

như lịch sử, gánh thăng trầm mỗi bước!

 

Đây Hoàng Sa, đây Trường Sa, cuối chót

lại lên vai,

bát ngát mà đi!

6-2011

 

 

ĐẢO VẮNG

 

Không có đất, chưa có người đến ở

Chỉ có đá và mây

Gió và sóng

Thay tiếng đập cửa

Thay hơi ấm đi về…

 

Đảo mãi thế lênh đênh với bể

Áo phong phanh gằn hốc vai gầy

Khi lỡ bước tay bám vào sườn đá

Như bám vào vai sóng mà lên.

Đón chúng tôi đầu tiên

Những lớp đá lô nhô vòng tay ôm xiết

Khi ngọn sóng muốn trào dâng tiếng hát

Người muốn làm cây cho đá ngọt ngào…

 

Khi xa rồi, đảo vắng

Có xóa đi,

dấu vết bàn chân không?

 

1995

 

Khi lỡ bước tay bám vào sườn đá

Như bám vào vai sóng mà lên.

(“Đảo vắng”)

   

 

 

ĐÁ VÀ NƯỚC…

 

Từ đáy bể, lên cây đá biếc

Đá xanh hơn cho biển xanh hơn…

 

Đá tinh khiết, triệu triệu năm tinh khiết

trầm tích đây, tay đá vẫn cầm

những linh ảo, rung rinh biển biếc

vẫn dịu dàng, mắt đá, xa xăm …

 

Tựa vào đá, sống cùng với đá

vạn chài ơi, đã vạn năm rồi

đá vẫn đứng,

không trời nào lay đổ

vẫn đi cùng,

ngư lính

đường khơi…

 

 

 

 LỜI CỦA SÓNG…

 

Sóng vẫn hát những lời của biển

lời thẳm sâu, tít tắp chân trời …

 

Đất nước là rừng xanh,

là biển đảo xa xôi

là muối mặn, gừng cay –

lên ghềnh, xuống thác

từng miếng trầu cay,

từng con sóng bạc…

dẫu biển Đông mưa giông, bão giật

biển của ta vẫn liền đất, liền trời!

 

Mỗi đảo nhỏ như trái tim của biển

những trái tim,

nhịp đập trùng khơi…

 

Sống với biển qua đời này, đời khác

cá đầy khoang, gió hát cánh buồm xa…

sống cùng biển – bao đời giữ biển

sóng gọi hồn thiêng,

biển vọng về…

 

1-6-2011

 

 

MỘ GIÓ…*

 Dâng hương những chiến binh gữi biển, đảo không về!

 

Mộ gió đây,

đất thành xương cốt

Cứ gọi lên là rõ hình hài

Mộ gió đây, cát vun thành da thịt

Mịn màng đi, dìu dặt bên trời…

 

Mộ gió đây,

những phút giây biển lặng

gió là tay ôm ấp bến bờ xa

chạm vào gió như chạm vào da thịt

chạm vào

nhói buốt

Hoàng Sa…

 

Mộ gió đấy,

giăng từng hàng, từng lớp

Vẫn hùng binh giữa biển – đảo xa khơi

Là mộ gió, gió thổi hoài, thổi mãi

Thổi bùng lên

những ngọn sóng

ngang trời!

22-8-2011

Mộ gió đây,

đất thành xương cốt

Cứ gọi lên là rõ hình hài

Mộ gió đây, cát vun thành da thịt

Mịn màng đi, dìu dặt bên trời…

* Mộ gió: mộ tượng trưng theo nghi lễ chiêu hồn những chiến binh thời Nguyễn đi bảo vệ chủ quyền biển, đảo, không trở về .

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *