Tuệ Nguyên: Thơ 36 – Những Đoạn Trích

1.
Những cái ngã bi tráng đứng vững trong lòng đất mẹ
tôi giữ tên tuổi của vài vị khuất mặt
và dè dặt từng người một

bất thình lình trong một đêm im lặng
tôi cắt bỏ tôi
2.

Hình hài ai đang trú ngủ trong ta
để một đêm ta nằm mơ thấy mình thức giấc?

những bội số mà ta đang mang vác và thay đổi từng ngày
phải chăng mọc từ rễ ai kia?

3.

Những lạc thú lần lượt đi qua khỏi cuộc đời
tôi gom lại và gọi tên từ đầu
kể từ đó tôi biết nhắm mắt.

4.

Ở góc tối nơi tôi trú
ngọn lửa sống đang âm ỉ phát ánh hào quang
những hoán chuyền màu sắc lạ lùng
tôi di chuyển trong vùng khoanh lề luật
chốc chốc lại hốt hoảng ở ngưỡng cửa.

5.

Trái tim đập trong lồng ngực
một âm lượng phơi bầy trước tôi
lực vô hình của nó xô đẩy tôi níu giữ những thứ khác
để hôn phối.

6.

Tôi sinh ra trong khoảng khắc
một dự đoán cho cái chết đến tương tự

mọi cảm xúc đều cho tôi vơi đi thế giới thật và sự hiện hữu của tôi.

7.

Mùa xuân chim không gọi đàn
lửa thiêng cháy trụi cả khu làng
binh khí nói nhau nghe đời máu và lửa

thi nhân lang thang như kẻ vô hồn
cầu mong tẩy sạch thế giới nhơ nhám bằng trái tim rỉ máu vì đau đớn.

8.

Trong bóng tối dày đặc tôi đi tìm dấu vết thời đại máu và cát
bản thánh ca vô âm lượng hát cho tôi hay:
các chư thánh ngồi thẩn thờ nhìn thần dân đang hấp hối
nghe bậc tiên tri mơ màng về điều xán lạn

tiếng kinh gọi người rền thét như sóng vỗ
loài người đưa cánh tay thô rám dựng trại dựng chuồng
ngoái riêng nhìn phận mình
trống trơn.

9.

Ôi những giọt máu lang bạt tha hương
mi đi đâu và về đâu
trong thế giới nhỏ bé này?

Hỡi kẻ lưu lạc khao khát tự do cuồng dại
hỡi kẻ lưu lạc khao khát cuộc sống cuồng dại
hãy bước đi và chết ở giữa trái tim mi.

10.

Công nương ném nhẫn cưới vào lửa rèn binh khí
học cách yêu thương thần dân

những kẻ mất trí thôi thúc mọi hành động
rùng mình siết chặt thanh sắt trên tay.

11.

Giọt máu anh rơi phủ lên chiếc khăn kỉ niệm
mẹ hoen nước mắt
vợ khô cổ họng.

12.

Trên những chiếc bàn gỗ
lửa đốt rượu nhảy múa trong đôi mắt kẻ thất trận đang
vò đầu mệt mỏi.

13.

Mùi máu tanh của kẻ thù lưu trên đôi môi anh
lính trẻ
người chẳng dám giết một côn trùng

những đứa bạn đầy máu me về gọi anh giữa cơn mộng
anh nghe đầu lăn lóc đang khóc than bên thân xác
nguồn sống tưới lên mảnh đất quê hương
hoa cỏ quên phận mình hé cho mai sau chuyện thế sự.

14.

Những giáo sĩ truyền giáo trong lửa và tro
than hồng nóng bừng làm nôn lòng kẻ hương nguyện.

15.

Mỗi buổi sáng
những người thân đều bận rộn gồng mình thay đổi khuôn mặt
tôi tốn không ít thời gian để nhận diện lại khuôn mặt họ.

16.

Không phải là làn sóng di dân
mà đây là sự kinh sợ bỏ chạy

Khi được hứa hẹn bù lấp họ đã phạm sai lầm là trở về

Nơi – ở góc hẹp của mảnh đất cằn mà họ ít biến đến
họ co ro và an phận
đặt dấu chấm hết cho sự trở về.

17.

Những kẻ phụng sự và các cụm từ của chúng
tôi tập tễnh học thuộc lòng
Những ca xướng đồng dao trên ngôi miệng.

18.

Những dấu vết mờ nhạt và thất tán
được lần tìm lại trên hé môi
tôi im nghe sự mất tích phục sinh sự kỳ dị và
phác thảo chân dung.

19.

Khi kẻ thắng đuổi kẻ bại chảy lòng vòng
tôi làm kẻ đứng nhìn
khắc ghi tên mình trên mặt biển.

20.

Tôi đi vào con đường không có bảng chỉ dẫn
mỗi lần lầm lạc tôi bắt đầu đánh dấu.

21
.

Sự sắp đặt đã đánh lừa cuộc sống
của tôi
của em
và của tất cả.

22.

Những kể lể về việc tự nhủ với thành bại vinh nhục
thúc đẩy tôi quen dần với đời sống ma thuật.

23.

Tôi được đặt vào giữa canh bạc của huyễn tượng nhằm câu móc gỡ gạc
ngơ ngác trước trận
tôi thoái lui và nhảy bổ vào chính tôi.

 24.

Khi sự phá bỏ các hình thức biểu hiện được phép
tôi trở thành trung tâm của chính tôi
đơn nhất và mất trật tự.

25.

Loài người núp dưới ngôi nhà cổ
bung mình ra phía trước tìm ánh sáng
những dàn dựng sắp đặt ở phía sau

tôi không rõ lý do vì sao mình bị đẩy vào cuộc sống
ở đó tôi bị lôi kéo
bị cám dỗ
bị xua đuổi
và bị kết tội.
Tôi vuột qua tất cả bằng nhiều khuôn mặt
để giữ thăng bằng
tôi tính toán cho cái chết nhiều khuôn mặt.

26.

Những người yêu thương tôi từ thuở ấu thơ
và những người tôi đang thương yêu bây giờ
đang tiến về phía tôi để
hình thành những cuộc chiến

Những cuộc chiến trong tâm khảm tôi.

27.

Tôi đang men theo một con đường và
thật khủng khiếp
vì chưa bao lâu nó đã đưa tôi đến bãi đất hoang tối đen
tôi tự bốc cháy từng ngày để soi tìm con đường đi

mọi người lần theo hơi khói săn tìm tôi
và săn tìm cả cái chết của tôi.

28.
Ở nơi tôi là một khu rừng
sau thời kỳ khai hoang và hưởng thụ
tôi trở nên hoang tàn
mọi thứ hỗn mang được quăng ném về phía tôi

Tôi dựng lên những ý niệm về dựng xây và kiến tạo
tôi làm một người thợ và bấu chặt đôi tay mình.

29.
Từ nơi tối tăm của tôi
tình yêu tự khoác áo mới trình diễn trước mặt

tôi thấy mọi người đều trôi giạt về những điều đã được định vị
khơi niềm toan tính và vượt

tôi làm kẻ ngoại đạo tham dự từ cái nhìn xéo.

 30.
Ta mãi đi tìm và cứu rỗi hư không
bằng một tình yêu vĩnh cửu

gượng ép dục vọng và rêu rao bài ca cũ rích.

31.
Hỡi cơn cuồng phong hãy nổi lên
xoá bản dị lai của sa mạc
vùi lấp hố thẳm

để loài người nhận biết mình tự treo và đưa đẩy như là công cụ
của mọi thời đại.

32.
Ta làm kẻ bại trận đi trên than hồng
liên tiếp như vậy ta đạp trên tro mà đi
ta nhảy lên những bậc thang ảo tưởng

Sau những lần tham dự có tính bằng con số
ta không chắc chắn sự hiện tồn của mình

giải thoát và tự do là những trò dối trá và bệnh hoạn
ta tự dệt lên nỗi đam mê
và đắm chìm
mọi hình thức lìa bỏ đều khiến ta đau đớn.

33.
Tất cả những cuộc giao tranh nhằm gỡ gạc niềm tin và ý nghĩa
con người tự đè nén lên mình những nghĩa vụ
choáng chỗ hư không và ngột ngạt thế giới
tình yêu thương nâng đỡ bước đi chúng ta.

Nhưng ta tự tra vấn những câu hỏi có vẻ ngớ ngẩn về
những thua thiệt
những ngạo mạn
những bàn tay trắng trơn đập trên nền thảm trái đất
chúng ta nhảy múa
khóc/ cười
và tự gán những thuật ngữ xa vời để tranh và đấu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *