Vỡ tan trên mái tôn
Cơn mưa mùa hạ rì rầm buổi chiều thành phố
Xích lại chỗ ngồi
Giữa bộn bề ngăn cách
Hơi nồng mặt đường nhựa đã bay đi tự lúc nào
Những hạt mưa không phụ tình
Rơi rơi mát lành lên nỗi đời da diết
Giọt cà phê rơi nồng nàn lên ban mai
Chạy trên mặt sông ngày hạ nhiệt đới
Dịu se đôi bờ nguồn cội
Đong đưa nhẹ tênh xưa sau đó đây
Mưa thì thầm qua mái ngói, viên gạch tháp
Cổ kính và hoang vu
Ướt mát rồi khô tạnh
Đêm trọ nào vừa xa
Mỗi ngày xanh rêu vời cỏ lá