Màn đã đóng khán giả đã bỏ về
thơ một mình
ở lại
Trước con số gia tăng ngày qua ngày
số ca nhiễm số ca tử vong
số ngày giãn cách
thời gian vô định vẫn còn ở trước mắt
ngôn từ thơ bất lực
bất lực của ánh mắt vận động viên nhảy sào nhìn sà ngang kỉ lục
không thể phá
Thơ có phá nát thơ tới đâu
mãi cụng đầu vào câu hỏi khối u ác tính
bất lực của thơ trước trò chơi ma quỷ
vô ích của thơ trước thế lực bóng tối
nhà thơ quay lại nói với nhau
bằng ẩn dụ đã chết
tứ thơ hấp lại
trong nồi lẩu lịch sử sắp kết thúc
Em bé bán vé số không nhà
cô công nhân mất việc thiếu sữa cho con
người mù ăn xin biến mất ở góc phố quen
trên cao ấy
không để người dân đói trong đại dịch
dưới này
ngàn chấm đỏ vẫn làm loang lổ trên SOS Map
thơ không dã man mà
bất lực
hơn cả bất lực của khóm bắp lai dưới nắng hạn Phan Rang
đột ngột úa héo
thơ quay lại nói với chính mình
Trước vạn sinh phận khốn khổ bỏ chạy khỏi Sài Gòn
mảnh đất của tương lai của mơ mộng
không dưng hôm nay Sài Gòn đeo vào khuôn mặt
của nát tan của chia li của chết chóc
thơ
có mặt
mỏng manh và phi lí hơn bao giờ
nghe tuổi thọ thơ ngắn hơn bao giờ
một hơi thở
một hơi gió
Màn đã đóng khán giả đã bỏ về
thơ một mình
ở lại
thơ
không còn dám nói chuyện với chính mình
thèm một lần vắng mặt nhưng không
phân mảnh vắt dòng siêu hình chộp bắt
thơ
gắng gượng sắm cho hết vai diễn
sau bức màn câm
thơ
hụt hơi và co rúm
và lu mờ và trôi đi
xác ngôn từ
bỏ lại.
Phan Rang, 7-8-2021
_______
SOS Map; Bản đồ chấm đỏ ghi dấu các nơi, con người kêu cứu; câu nói nổi tiếng của T.W. Adorno: “Làm một bài thơ sau Auschwitz là điều dã man”; “phân mảnh, vắt dòng, siêu hình, chộp bắt”: các kĩ thuật mới của thơ.