Tôi buồn khóc như buồn nôn
ngoài phố
nắng thuỷ tinh
tôi gọi tên tôi cho đỡ nhớ
thanh tâm tuyền
buổi chiều sao vỡ vào chuông giáo đường
tôi xin một chỗ quỳ thầm kín
cho đứa nhỏ linh hồn
sợ chó dữ
con chó đói không màu
tôi buồn chết như buồn ngủ
dù tôi đang đứng trên bờ sông
nước đen sâu thao thức
tôi hét tên tôi cho nguôi giận
thanh tâm tuyền
đêm ngã xuống khoảng thì thầm tội lỗi
em bé quàng khăn đỏ ơi
này một con chó sói
thứ chó sói lang thang
tôi thèm giết tôi
loài sát nhân muôn đời
tôi gào tên tôi thảm thiết
thanh tâm tuyền
bóp cổ tôi chết gục
để tôi được phục sinh
từng chuỗi cuộc đời tiếp nối
nhân loại không tha thứ tội giết người
bọn đao phủ quỳ gối
giờ phục sinh
tiếng kêu là kinh cầu
những thế kỉ chờ đợi
tôi thèm sống như thèm chết
giữa hơi thở giao thoa
ngực cháy lửa
tôi gọi khẽ
em
hãy mở cửa trái tim
tâm hồn anh vừa sống lại thành trẻ thơ
trong sạch như một lần sự thật
(Trong Tôi không còn cô độc, Người Việt xuất bản, Sài Gòn, 1956)
Thưa anh!
Nhà em xin phép gọi là anh vậy. (mặc dù tuổi anh đáng tuổi bố nhà em). Bài Phục Sinh là một trong những bài mà nhà em ưa thích nhất. Không ngờ anh cũng thích bài này. Nhà em thích thơ của bác Thanh Tâm Tuyền lắm. Nhất là tập thơ Tôi Không Còn Cô Độc.
Nhà em mạo muội gửi anh một bài cảm nhận về thơ Thanh Tâm Tuyền (bài Lệ Đá Xanh). Vì nhà em là cư sĩ thành ra khi viết cảm nhận thơ thì mình cũng viết với tâm thế của một người tu tập. Sắp tới nhà em sẽ viết những nghĩ suy của mình về bài Phục Sinh này.
Những con đường xanh lệ đá
Kính,
d.l.h
Cảm ơn bạn Dạ lai Hương
Nhưng mình mở nghe không được. Có phải bài Lệ đá xanh?
Thân
Inrasara
Dạ, link trên là link đến blog của nhà em. Chắc là do VNPT chặn rồi, hix…
Nhà em chuyển sang Google Document vậy. Anh có thể đọc theo link này.
Nhà em biết đến anh từ lâu nhưng thiệt tình là giờ mới bắt đầu tìm thơ anh mà đọc.
Lúc trước nhà em có đọc lời tựa cho cuốn Tôi Ươm Ánh Mặt Trời của Lữ do anh viết.
Nhà em thích cuốn đó lắm ạ.
Kính,
d.l.h