Theo yêu cầu của vài bạn đọc, tôi xin đăng lại phần 1 của trường ca “Quê hương” (in trong tập thơ Tháp nắng, 1996). Trường ca khởi viết vào năm 1984 tại Phan Rang, được gợi hứng từ làng Bal Riya Bính Nghĩa – Ninh Thuận, hoàn chỉnh vào năm 1992 tại Sài Gòn.
*
Ôi, Quê hương! Quê hương
Quê hương gầy, quê hương xanh xao
Quê hương không có rặng dừa thơ mộng của ca dao
Quê hương không có cánh cò xa, không có bản tình ca thôn dã
Mây trắng. Mặt trời. Gió trùng dương. Đất. Đá
Quê hương cằn khô, nóng bức, nghèo nàn.
Quê hương buồn. Quê hương yêu thương
Quê hương em lũ trẻ con chơi bẩn
Những bà mẹ gầy còm, cụ già râu trắng
Những cô gái quê gánh nặng áo vai sờn
Quê hương có lũ dê, đàn trâu dưới nắng khỏa thân
Có bé mục đồng chiều hôm không buồn nghêu ngao tiếng hát
Là quê hương em
Lịch sử đi qua bỏ lại cõi đất im lìm
Với mảnh vụn chuyện hoang đường cóp nhặt
Với làng xa nơi tận cùng trái đất
Nơi cuộc sống như ngủ yên
Lịch sử đi qua như là lịch sử đã bỏ quên
Dù quê hương em còn những bàn tay vạm vỡ
Còn những trái tim cháy lửa
Của đám thanh niên
Là quê hương em
Quê hương em không biết đâu bến bờ tương lai, quá khứ
Em không nhớ đâu là truyền kỳ, đâu là lịch sử
Thời gian quên và không gian cũng quên
Thời gian thì những tháng những năm
Không gian thì cánh đồng chỏng chơ, ngọn đồi mưng mủ
Những tên đất, tên người xa mờ cõi nhớ
Gió tháng Năm thổi xơ hóa vai mềm
Là quê hương em
Quê hương để lại cho em con đường bóng tối
Gia tài còn hai bàn chân, trái tim nóng hổi
Ôi trái tim em bé bỏng diệu kì
Chính nơi này dòng máu cha ông trở về và ra đi
Làm nhịp đập rộn ràng cho hơi thơ lớn dậy
Trái tim tôi muốn hôn lên hôm qua hôm nay và mãi mãi
Để cháy rực hồn tôi ngọn lửa cuộc đời
Là quê hương em
Dù sáu đỉnh Chà Bang nắng hè khô khốc
Dù vụ lúa năm này ruộng nẻ chân chim
Nhưng làm sao quên
Ánh mắt nhìn quen, khuôn mặt mới quen
Tiếng nói đơn sơ, nụ cười đơn giản
Kho kí ức của tuổi thơ – những năm, những tháng
Trận đòn sau buổi tắm sông
Những ngày mưa dài hay những đêm trăng
Cả buổi đầu đến trường bở ngỡ
Làm sao cho khỏi nhớ
Quê hương?
Thơ anh Inrasara hay quá! Rất xúc động.
“Những bà mẹ gầy còm, cụ già râu trắng
Những cô gái quê gánh nặng áo vai sờn
Quê hương có lũ dê, đàn trâu dưới nắng khỏa thân
Có bé mục đồng chiều hôm không buồn nghêu ngao tiếng hát”
Quê hương anh S thật buồn, thật đẹp, thật đáng yêu, đáng nhớ, mong rằng đừng ai tàn phá nó, hủy hoại nó… Cho dù nó có khô cằn sỏi đá, có “cánh đồng chỏng chơ, ngọn đồi mưng mủ”, có “ruộng nẻ chân chim” thì quê hương đó cũng đã làm giàu làm đẹp bao nhiêu tâm hồn, cũng đã sinh ra những người con tuyệt vời cho đất nước.
Yêu lắm… quê hương tôi/anh…
Yêu lắm quê hương tôi, có mẹ già cha ốm, có tuổi thơ dấu yêu!
Cảm ơn Sara!