Con người được Bà Trời ban tặng thừa thãi năng lượng, cả đời xài không hết. Thặng dư, con người tìm cách đốt nó: Rượu bia tán gẫu hay chat chit, có; vận động thân thể hoặc hoạt động xã hội, có; viết lách hay suy tư triết học, có; lao vào cuộc chơi thâu đêm suốt sáng cũng không chừa. Đủ kiểu, đủ bài.
CHƠI, đốt năng lượng đa phần vô tội vạ. Thế nên, nhiều cuộc chơi sớm đứt bóng, và nhất là không mang lại “phala” [phúc] cho bản thân hay nhân quần. Trong khi Bà cho ta đủ cả: Đầu, mình và tứ chi với trí khôn dẫu cao thấp, nhiều ít khác nhau, nhưng vẫn khá công bằng.
Vấn đề là ta xài nó ra sao?
Thử kiểm lại cuộc chơi của mình [bởi mình hiểu mình hơn ai hết], coi nó thế nào. Biết đâu sự thể gợi được điều gì đó nho nhỏ, be bé cho bà con.
Trong một thời đoạn cuộc đời đó, tôi luôn phân bổ năng lượng làm ba phần:
[1] Chính: là việc ưu tiên;
[2] Phụ: làm thêm, để bổ trợ cho phần [1];
[3] & Chơi: đốt năng lượng thừa.
Ba ví dụ.
Thời Trung học và vài năm sau đó:
[1] Học: Chính, không sai, ở đó tôi cần đảm bảo tối đa bổn phận;
[2] Khi phần chính [1] đã ổn, tôi học thêm chữ mẹ đẻ, sưu tầm văn bản văn học Cham, và đọc bất cứ gì rơi vào tay;
[3] Còn thừa năng lượng chán, vậy là tôi đốt nó bằng cách theo mấy anh học võ: lí thuyết và thực hành, chơi mấy môn thể thao. Chính vụ “đốt” này lại nạp năng lượng để phần [1]&[2] được vận hành trơn tru.
Giai đoạn làm việc ở Đại học Tổng hợp:
[1] Việc chính là đạp xe qua Trung tâm soạn Từ điển;
[2] Phụ, tôi giúp bà xã điều hành Cty Thổ cẩm; buổi tối về, viết bộ Văn học Cham;
[3] Sau đó tôi chơi: Làm thơ, viết văn. Viết, cả trong giờ đứng quày bán thổ cẩm.
Tôi thực hành nghiêm châm ngôn: “Nghỉ ngơi bằng cách thay đổi công việc”.
Rồi, từ năm 2002, khi vào cuộc chữ nghĩa.
[1] Viết là việc chính. Nhiều thể loại: nghiên cứu, thơ, văn xuôi, tiểu luận & phê bình;
[2] Chủ biên Tagalau, theo dõi trào lưu văn học trên thế giới cùng các sáng tác của người cùng thời, cả các buổi diễn thuyết tôi chỉ coi là việc phụ;
[3] Còn viết báo, giới thiệu sách hay biên tập sáng tác cho các bạn văn… là CHƠI. Cạnh đó tôi còn chơi [đốt năng lượng thừa bằng] nhiều thứ khác.
CHƠI, tôi vẫn đảm bảo đủ thu nhập nuôi thân, nuôi nghề; đôi lúc túi còn rủng rỉnh nữa! Dăm năm qua cũng vậy, việc làm cứ làm; còn FB là chơi – chơi mà được việc đáo để: Tập hợp, sửa sang, để ra một tác phẩm.
Vừa có phala (thành quả) vừa vui vẻ chán!