- QUÊ HƯƠNG
Năm ngoái, T mời tôi ghé nhà chơi. T, bác sĩ một bệnh viện huyện. Vợ bạn có đôi mắt đen, nụ cười hiền. Thêm hai đứa con gái và một bé trai rất kháu. Họ sống trong căn nhà ngói có sân rộng bên cạnh khu vườn ông bà để lại khá đẹp. Gia đình nhỏ của bạn tôi hạnh phúc trong quê hương thật thanh bình.
Năm nay ghé bạn. Bạn đang rao bán đất vườn, và lo chạy giấy tờ chuyển trường cho con vào học Sài Gòn.
– Để tránh hạt nhân, với lại cũng cần cho tương lai mấy đứa, ông à. – T nói.
Năm ngoái, không biết từ đâu, lũ ong bay về làm tổ trên cành me chậu nhà tôi. Dễ thương, và rất vui mắt. Đang yên lành, đột ngột chiều nay cả đám tản bay tứ tán. Tôi ngó xuống con hẻm, toán diệt sâu bọ Phường vừa đi qua. Đánh hơi mùi thuốc, chúng bỏ tổ bay đi, làm thành từng đám nhỏ trên cao. Vài chục con rớt xuống mái tôn. Lạ, vẫn còn khoảng dăm bảy con không chịu rời tổ. Tôi nghĩ chắc chúng bay không kịp.
Tôi hi vọng, khi hết mùi thuốc, lũ ong sẽ về tụ lại. Nhưng không. Sáng ngày, chỉ còn thấy cái tổ chỏng chơ cùng mấy xác ong cảm tử bám tổ quê hương.
- 2. THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT
Ở đó tôi được ban cho đôi cánh – đôi cánh bền, đẹp và nhất là – luôn được làm mới, để tự do bay đi bay lại trong bầu trời bao la không chút bụi bặm và, mát lành.
Ở đó tôi sở hữu nhiều cô gái đồng trinh xinh đẹp, những cô gái phục hồi trinh tiết sau khi ăn nằm với tôi mà không cậy đến dao kéo thẩm mĩ; những cô gái không hề lườm nguýt, nói chi đánh ghen đến tôi phải can thiệp.
Ở đó tôi có sẵn nguồn sữa vô tận luôn hợp khẩu vị.
Ở đó không có gì là không ưng ý.
Tất cả.
Nhưng tôi muốn trở về.
Ở đó chưa hết tuần, tôi đòi Thượng đế cho trở về.
Trở về lần nữa với cõi người ta.
- KIẾP SAU CỦA K
Kiếp trước làm dân nào không biết, nhưng 50 năm làm Chàm khiến K hết chịu thấu. Thứ dân gì mất nước thì đã, nay mai còn sắp bị nung trong lò hạt nhân nữa, vậy mà có mấy dar tha với poh gak mà cãi nhau suốt. Ngu không biết mình ngu còn hô to cái ngu kia cho làng trên xóm dưới biết mới là ngu tam thừa.
K chết. Thấy hắn cả đời sống lành, chưa hề làm hại ai, Thượng đế chiều lòng cho hắn “thoát Chàm” để toại nguyện ước bấy lâu. Trước khi cho xuống lại cõi đời, ổng kêu K tới:
– Ta cho mi qua Nhật sống nhé?
– Dạ, xứ đó căng lắm, Pô không thấy dân Nhật mấy tay giám đốc nhảy lầu suốt sao.
– Hay ta cho mi làm người Brunei cho khỏe thân?
– Ôi không được đâu, sống sướng cả đời thế, thà chết còn hơn.
– Hoặc giả mi qua bên Mỹ cho oách?
– Mất lòng lắm Pô ơi, gửi tiền về cho chú này mà thiếu dì kia thì… Nghe nói cái nước to đùng ấy tìm bạn lai rai mỗi chiều khó hơn hái sao trên trời. Không được đâu.
– Hay mi tạm làm công dân Trung Quốc vậy, bển có vẻ được đấy.
– Ôi… ôi… xin Pô cho con làm Chàm lại đi Pô, sướng khổ gì còn có thằng Sara cùng nhâm nhi trà bắc tâm sự.