sáng nào bàn tay cũng rờ rẫm mặt
thật sao, tôi vẫn còn thở cùng với thơ đang bị tật nguyền
khoảnh khắc ấy là của ý thức để réo gọi thời gian
hay là thần hồn hóa bướm bay ngược vào ánh sáng
tìm sắc màu và hương vị cuộc đời đã bị lãng quên
chẳng có ai muốn nói lời gì đó với rạng đông
những hàng cây trong thành phố luôn trầm cảm
vì mang chứng bệnh mất ngủ nan y đeo bám
dư âm bão vẫn còn muốn hiện hình che mờ những ô cửa mở
đường phố cứ mãi chật chội chẳng khác gì ngày hôm qua
lâu lắm rồi phải không
những ban mai của chúng ta và của mọi người
tất cả thường hay nhìn ngắm về phía mặt trời hửng nắng
làm sao quên được câu nói của thuở nào
“anh luôn yêu em cho đến khi mặt trời tắt lửa”
có thể, bây giờ em đã hiểu thấu sự hoang tưởng được khai sinh trong thanh quản tôi
như thế, nó mãi nhẹ hều bay đi như mây
danh từ thiên đường nhầy nhụa trên lưỡi của loài vẹt
mòn bao gót giày đi qua cuộc chơi xuẩn ngốc
cứ ấp ôm chân lý điên rồ khoe mẽ niềm tin
ai đã một lần xoa dịu vết thương tôi từng đêm lấp lánh kí ức
chỉ có bóng tối mang bộ mặt thơm lừng mùi phản trắc
đêm mưa thu 9/2018