Đêm nay, không ngủ ta thức trọn giấc… Suy tưởng mông lung về cuộc sống hoang tưởng ta.
Hoang tưởng về số phận, tương lai của dân tộc ta… Họ cắn răng bấu víu mảnh đất chỉ có nắng gió khô hanh, trong sâu thẳm tâm hồn họ – luôn tồn tại một ý niệm của kẻ chị đựng, chịu đựng cho an toàn… an toàn trong nỗi sợ hãi. Đừng miệt thị kẻ không cha mẹ… như xin đừng miệt thị kẻ vô gia cư… đất đai, họ từng nói ra đường xin hãy yên lặng mà đi con nhé… như mẹ đã yên lặng trong cuộc đời này để âm thầm nuôi con khôn lớn vậy… lầm lũi mưu sinh… họ đã chịu đựng trong cả nỗi tuyệt vọng khôn nguôi về tương lai, thân phận họ. ta thật hoang tưởng cho cuộc sống đã đầy. hạnh phúc miên man – có còn gì khi trong họ là hai bàn tay trắng chai sần trong nỗi kí ức đau thương, thật đáng thương khi họ muốn thu mình trong cái vỏ bọc mỏng manh của ngôi nhà nhỏ bé kia… trong vùng đất khô cằn kia thì họ lại bị gọi dậy và phải nghe thế này… làm thế kia..dẫu biết rằng nó sẽ là một quyết định đau thương vì chính nó sẽ hủy hoại dần con người họ như chất phóng xạ đang dần hủy hoại từng tế bào non nớt nhỏ bé không có khả năng chống chọi….
Họ đang sống trong cái xã hội hoang tưởng… đang bấu víu một định lý mông lung, một tư tưởng đã thật sự thất bại trước đó mấy trăm năm… nhưng họ vẫn im lặng đến khiếp sợ… nào đâu là của họ trong cuộc sống này… họ đang hít thở không khí tạm bợ trên mãnh đất có phải của họ… họ đang yên bình tạm bợ… đang hạnh phúc tạm bợ… đang bấu víu tạm bợ một lý tưởng hoang đường tạm bợ… thẻ căn cước cũng tạm bợ… dòng sông trôi cuốn đi những nhơ nhuốc cũng chỉ là tạm bợ… tất cả của họ chỉ là tạm bợ.
Con người khi mất tất cả lúc đó sẽ không còn gì để sợ nữa… sự im lặng tột cùng sẽ là la hét… sự chịu đựng tột đỉnh sẽ là giải thoát… đừng tưởng họ là kẻ ngây thơ, chịu vâng lời, là kẻ luôn âm thầm chịu đựng… trong sâu thẳm một dòng sông là những cuộn sóng nguy hiểm đang ẩn mình – như trong sâu thẩm của kẻ ngu dại là sự tinh khôn ma mãnh vậy… Và sâu thẳm trong tâm hồn họ là nỗi khát khao đang đốt cháy từng mảnh vụn tế bào họ về sự yên bình và hạnh phúc…