Sống tôn giáo-32. ĐẮC ĐẠO CHAM & BÀI HỌC SỐNG SÓT

Chuyện vui

Một bác trạc lục thâp có vẻ học thức, hỏi đạo sĩ Minh Tuệ:

– Tu qua nhiều năm, thầy hết phiền não chưa? – Dạ còn

– Tâm thầy đã định chưa? – Con chưa

– Thầy định đến cấp độ nào rồi? – Con vẫn còn đang học tập…

Minh Tuệ khiêm tốn là vậy, chớ tôi: chả ngán!

Continue reading

Sống tôn giáo-30. THẾ NÀO LÀ TINH TẤN?

“Người ấy” của Rilke bất chợt nhớ, đứng dậy khỏi bữa cơm chiều, và đi – tìm ngôi giáo đường người ấy bỏ quên, biệt tích về miền vô danh. Minh Tuệ thấy, xin phép cha mẹ rồi đi, 6 năm không ngưng nghỉ và còn hứa hẹn, cho đến chết.

Đó là tinh tấn mang tính tâm linh.

Hãy nghiệm, dường các cuốn sách, tác giả mình đọc hay điều mình làm ở tuổi 20 qui định và quyết định những gì diễn ra sau đó, cả đời người. Lãng đãng tùy hứng hay quyết liệt, tùy – nhưng nó là thế.

Tôi cũng vậy, khác điều tôi luôn “hết mình & tới cùng” cái đã dự phóng trước đó, từ tuổi 20. Đoạn thơ viết vào năm 1982:

Khi tôi chỉ còn bóng tối làm bạn đồng hành

và con đường nằm trong bước chân

con đường bạt núi đồi, thành phố

con đường băng tìm con đường chưa khai mở ở trần gian

Con đường dù mơ hồ và vô định, tôi vẫn đi, tận… hôm nay.

Continue reading

Sống tôn giáo-29. BỐN GIAI ĐOẠN ĐẠO SĨ BÀ-LA-MÔN CỦA TÔI

Bài đầu tiên trong serie “Sống tôn giáo” post ngày 17-2-2024, rồi khi hiện tượng Minh Tuệ xảy đến, sẵn rạp hát luôn. Tút hôm qua “Làm sao biết Minh Tuệ đã đắc đạo?”, bạn Đoàn Xuân Mỹ còm đúng: “Muốn biết ai đó đắc đạo chưa thì cần biết anh ta tu đạo gì trước đã.”

Nay kể câu chuyện tôi đắc Đạo Bà-la-môn Cham thế nào, như một đối sánh với câu chuyện về Phật giáo đang diễn ra ở hôm nay.

[1] Trích “Bốn cứu cánh đạo sĩ Bà-la-môn & thơ”-2008:

Triết học Ấn Độ chỉ rõ bốn cứu cánh đời người, nơi ấy ở chặng cuối, đạo sĩ Bà-la-môn nỗ lực tự giải thoát để vươn đến cứu cánh tối hậu. Các hạn từ Mokca, apavarga, nirvrtti, và nivrtti “buông, thả, trả tự do, phóng thích, ra đi, từ bỏ, rời khỏi” để chỉ mục đích này.

Để vươn tới, tu sĩ Bà-la-môn cần trải nghiệm bốn giai đoạn.

Continue reading

Sống tôn giáo-26. GIÁO ĐƯỜNG BỎ QUÊN

Đông hay Tây, xưa hay nay và cả muôn đời sau vẫn thế – cho đến khi nhân loại mất dấu trên trái đất này, luôn “có người đứng dậy vào bữa cơm chiều, bước ra khỏi nhà, để đi tìm ngôi giáo đường mà người ấy bỏ quên”.

Bài thơ của Rilke đọc từ lâu mãi ám ảnh, nay ghi theo kí ức [bạn nào nhớ nguyên văn, xin nhắn giúp, karun!] 

Từ Minh Tuệ, hành giả vô danh đất Việt đến Rilke thi hào lừng danh xứ Đức, cũng hệt.

Continue reading

Sống tôn giáo-27. TẠI SAO CẦN DƯỚI CHƠN THẦY?

[hay. Toàn cảnh đạo sĩ Minh Tuệ nhìn từ ánh sáng Minh triết Cham]

[1] Tại sao cần “dưới chơn thầy”?

Bài học từ Cham…

Tiếp nhận triết học Ấn Độ, Cham có 4 loại kinh. Kinh tụng do Gru Urang nắm giữ, Kinh lễ hiện dành cho việc cúng tế, Kinh rừngKinh tuệ.

Kinh rừng thuộc dạng bí tuyền, ở Cham hiện đại mỗi ông họ tôi Phok Dhar Cơk sở hữu và dùng. Do thiếu thầy hướng dẫn, ông thực hành sai đến tẩu hỏa nhập ma. Cuối đời ông lang thang “ăn xin” rồi mất.

Continue reading

Sống tôn giáo-25. ĐẮC & HÀNH ĐẠO CHAM

Một vụ nổ lớn Bigbang trong bề sâu tâm thức, chắc chắn thế.

Ông thấy, và lên đường cô độc làm trận bộ hành bất tận, để cái hạnh từ thân pháp cùng ngôn từ mộc mạc ông tỏa ra luồng sáng bất khả tư nghì. Từ trung tâm vụ nổ ấy, ông đáp ứng với sự sự ngẫu nhiên xảy đến, không chút sai trật.

Người ta chửi, đánh, ca tụng hay sùng bái, ông vẫn thế. Còn vô danh hay đã nổi tiếng ngập trời, ông cứ vậy. Công an gợi mở ông có CCCD để tiện vé máy bay qua Ấn Độ, ông bảo xưa con từng ước bộ hành qua thăm xứ Phật. Hỏi cảm xúc ông khi gặp được cha mẹ sau nhiều năm, ông nói con coi cha mẹ mọi người như cha mẹ ông…

Continue reading

Tôi dạy con-25. HIỂU THÌ CÀNG YÊU HƠN

Hãy yêu hãy yêu như ta chưa từng

đứa con đi xa bỏ hoang làng mạc

mang bụi đất quê hương về miền xứ khác

Và hãy yêu hơn con người chân chất

sống một đời ôm mang đất – phù du

Đoản thơ trong trường ca “Quê hương” viết ở tuổi 20, in Tháp nắng-1996. Vậy đó, hiểu thì không thể ghét được!

Continue reading

Sống tôn giáo-24. ĐẮC & HÀNH ĐẠO THƠ

Ngày sẽ hết, tôi sẽ không ở lại

Tôi sẽ đi dù chưa biết đi đâu

Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi

Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu

Cây và cối, bầu trời và mặt đất…

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi

Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn

Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại

Con vi trùng, con sâu bọ cũng yêu luôn…

Continue reading

RIÊNG & CHUNG

Sau loạt bài “Tôi dạy con”, “Sống tôn giáo”… tôi nhận về 4 ý kiến:

[1] Inrasara đa sự nghiệp: Sự nghiệp trí thức, Nghiên cứu, Sáng tạo…

[2] Cái nào Sara cũng làm đáo để: Do có triết học phân tích, tinh thần phản biện, và tâm thành…

[3] Cuối cùng là buông bỏ. Từ 65 tuổi, tôi buông hết, buông cả “sự nghiệp”, để sống vui và sống có ích.

[4] Có ích thế nào? – Là Đi tìm Sinh lộ cho Cham Ahiêr Awal, kể câu chuyện Cham đến với thế giới.

Continue reading

Tôi dạy con-23. CHIẾN, TẠI SAO THẤT BẠI?

Chúng ta không đâm nhau, chém nhau

sau lưng chúng ta bắn phá nhau bằng nước bọt

cả hai tâm hồn chúng ta đều chết

(“Phác thảo ở biển Vũng Tàu”, 2002)

Sau vụ Yeah-1 và Quán nước lối lên tháp Pô Klong Girai, tôi viết loạt bài: “Đấu tranh thế nào để hiệu quả?’, nay tóm làm bài học. Nguyên tắc chung, trước một vấn đề hay sự cố:

– Biết sớm, biết cụ thể và đầy đủ;

Continue reading