Sống triết lí Cham-61. SỐNG NHẸ, KHỎE & VUI

Kể về 3 câu nói “nổi tiếng” của tôi: “Nhà văn không biết ném bỏ thì không thể lớn”, “Giám đốc là không làm”, và “Hiểu, thì càng yêu hơn”.

[1] “Nhà văn không biết ném bỏ thì không thể lớn”

Bạn văn ở Sài Gòn nhờ tôi đọc bản thảo thơ, viết lời giới thiệu. Tôi đọc, và đề nghị bỏ hơn chục bài, bạn không chịu, cho đó là kỉ niệm. Tôi nói, nếu kỉ niệm thì nên riêng dành cho mình, chớ đưa ra công chúng thì khác.

Read more: Sống triết lí Cham-61. SỐNG NHẸ, KHỎE & VUI

Cuối cùng tập thơ kia chỉ như một tác phẩm mới thêm vào, chứ không làm nên bước ngoặt nào đáng kể, cả trong tiến trình sáng tác của bạn.

Bạn thơ Cham viết cho đặc san Tagalau. Truyện ngắn đầu, tôi đăng và khen đáo để. Truyện thứ hai không đạt, tôi đề nghị làm lại, hay bỏ đi viết cái khác, bạn không là không. Tôi kể, mình viết 10 truyện, bỏ đi 7, sau cùng còn 1 cái đứng được. Còn bạn mới hai bỏ một thôi mà.

“Nhà văn không biết ném bỏ thì không thể lớn”, và bạn không lớn thiệt.

Văn chương đã vậy, đời làm sao mà dám! Đời bạn rồi sẽ trôi xuôi, bởi chỉ bước ngoặt mới tạo nên khác biệt.

[2] “Giám đốc là không làm”

Là tôi mấy bận dạy “bà” Giám đốc, nàng cứ ham làm, từ đó Cty đi xuống.

Trong khi bà cũng đã phát một câu “nổi tiếng” không kém về tôi: “Tôi chưa thấy ai sướng bằng cha con nhà này”, ám chỉ tôi và Út. Ngày qua ngày, cha con tôi cà-phê sáng tán chuyện, ngồi bàn vi tính, cơm trưa, nghe nhạc, rồi cười, vậy mà tiền cứ vào. Và sướng!

Làm, không phải cứ hì hục là được việc, mà khác cơ.

[3] “Hiểu, thì càng yêu hơn”

Tôi nhiều lần tài thí, pháp thí và vô úy thí, nhưng khi có chuyện [như vụ Hani ngã bệnh], tôi ít khi nhận trở lại, có đáng buồn không? – không, tuyệt đối.

Tôi giúp đỡ các bạn, nhiều nữa là khác, để họ trả ơn tôi bằng nói xấu, hầu xí xóa ơn kia. Nên ghét không? – càng không.

Về quê, mỗi ngày tôi nhận bao nhiêu nhờ vả từ cộng đồng, lớn bé, nam nữ: Về đả thông nỗi niềm, về giải thích chữ nghĩa, hay giải quyết vấn đề văn hóa hay xã hội, thế nhưng có mỗi chuyện nhí là Karaoke, tôi chả nhờ vả được ai. Đáng giận không? – cũng không nốt.

“Hiểu thì càng yêu hơn”, tôi viết thế trên Chamyouth hải ngoại từ 20 năm trước!

Có thế, tôi mới sống khỏe, sống vui, sống có ích.

Sống triết lí Xa-ai-61. NHẪN LỚN

Lưu ý: “Sống triết lí Cham” không suy diễn vô bằng, mà được gợi ý từ một hạn từ, một mệnh đề hay câu trong văn bản cổ hoặc từ văn học dân gian; tôi diễn giải; và lấy chính đời tôi cùng sự thể xung quanh tôi làm bằng chứng cho SỐNG thực, qua đó làm thành triết học Cham đúng nghĩa.

+

Bị xuyên tạc, bị công phá, bị sỉ nhục…

Ariya Glơng Anak dạy: ‘dơh tanan ưn ka’ “ngưng nơi đấy, nhịn đã”.

Continue reading

Chuyện vui nhà văn. CÓ AI TỔ CHỨC RA MẮT SÁCH CHO TUI HÔN?!

Sáng mở mắt, ghé nhà bạn văn Sương Nguyệt Minh, nghe bạn kể về buổi ra mắt trường ca Lò Mổ của bạn thơ Nguyễn Quang Thiều với bao nhiêu cái “nhất”, mà… thèm. Cũng như năm kia, cái trường ca của bạn thơ Lê Vĩnh Tài được diễn hoành tráng & xôm tụ, nhìn lại mình, vắng hoe – mà… tủi.

À, mà vắng hoe thiệt chớ không bỡn. Lạ hén!?

Hô rằng do tôi cao ngạo hay muốn ra vẻ cô đơn [cho sáng tạo] thì hơi oan cho tôi. Bởi tôi hơn chục bận chủ trì Bàn tròn Văn chương bàn về thơ văn anh em, vài chục lần tổ chức ra mắt sách cho văn thi hữu 4 miền.

Chưa đủ duyên, có lẽ. Mà đâu phải mỗi vụ này…

Hôm ở Bangkok nhận Giải thưởng Văn học Đông Nam Á, phóng viên đài Nhân Dân hỏi, Tỉnh sẽ tổ chức đón Giải thưởng này như thế nào? Làm như Inrasara tôi hoa khôi không bằng. Tôi trả lời “không thế nào đâu”. Tiếp, tại sao, tôi bảo “cũng không tại sao cả”. Nói rõ vậy mà họ còn muốn biết thêm, tôi mới tự trào: Có lẽ do tôi không được đẹp giai cho lắm. Được giải Hội Nhà văn lần đầu, vắng hoe, lần hai cũng hệt, và cả cái giải này chắc chả khác. Mà chả khác thiệt.

“Đứa con tinh thần” ra đời, được bằng hữu chiếu cố tổ chức thôi nôi xôm tụ, cũng vui. Tiếc là tôi nhớ anh chị em, mà lại quên béng mình đi.

Chắc từ nay cần tập vì mình tí, cho nó giống chị bằng em.

Và cho nó… vui.

Sống triết lí Cham-60. SỐNG – VÌ MÌNH, VÌ NGƯỜI & VUI

Hôm qua tôi có cuộc nói chuyện dài [48phút] với một bạn trẻ. Xin tóm ở đây 3 ý chính:

1. Trí tuệ là quà tặng Thượng đế dành cho con người – vài sinh linh đặc biệt.

Hắn nhận ra mình khác biệt với xung quanh. Khác biệt và cô đơn.

Hắn không thể vui thú vui của bạn đồng trang lứa, của cha mẹ hay bà con họ hàng. Gắng gượng tới đâu, hắn cũng không thể. Rồi hắn thấy không cần thiết phải ép mình nữa.

Continue reading

Thơ của bạn thơ-75. THẾ NÀO LÀ THƠ [TÌNH] HAY?

Ở hội thảo Văn học Ninh Thuận vừa qua, tham luận: “Thế nào là thơ hay?”, bạn thơ đưa cái kết: Thơ hay là thơ người đọc đọc xong và cảm thấy nó hay. Đúng, nhưng chưa đủ. Sao không thể thêm: Người đọc nghe khoái hoạt, bị sốc, hay đầy ám ảnh buộc họ suy nghĩ… bởi thơ đâu chỉ dừng lại ở tình, mà cả ở lí, ở tư duy, vân vân.

Và người đọc là ai? Hôm nay độc giả và cách đọc thơ có còn đơn và thuần như xưa không? Và cả quan niệm về cái đẹp nữa?

Continue reading

Sống triết lí Cham-59. BIẾT ĐỂ SỐNG, THƠ & SỐNG

“Chúng ta vỡ lòng mốc bụi dĩ vãng” [?]

Inrasara: “Bắt đầu LÀM hành khất, để cuối cùng trở về LÀ hành khất”.

Bốn cứu cánh đời người. [1] Artha, bạn cần “sở hữu vật chất, để chu toàn các nghĩa vụ cuộc sống”; tiếp, Kama:“lòng ham muốn”, “là tình yêu và khoái lạc”; ở đây bạn học cách thỏa mãn người bạn tình, nâng nó lên thành nghệ thuật. Nếu chỉ có thế, khốn khổ biết bao, bạn chỉ là con thú đơn và thuần!

[3] Sống là tương giao, thế nên cứu cánh thứ ba: Dharma: “pháp” có mặt. Bạn phải hết mình phụng sự cộng đồng, tuân thủ mọi khế ước và nghi thức xã hội. Vẫn còn là chưa đủ, cả 3 thứ “tam chúng” trivarga đó.

Continue reading

MINH TUỆ, NIỀM TIN TÌM THẤY & ĐÁNH MẤT

[1] Mất niềm tin tràn lan…

Từ thượng tầng, ở trên ấy – cứ nhẩm đếm số củi bị đút qua lò thì biết; cho đến hạ tầng, ra ngoài kia – chỉ cần một vụ va quẹt nhỏ cũng đủ dẫn tới án mạng.

Bất an lan rộng, quần chúng – từ thành phần có học cho đến giới cần lao khao khát một cột trụ để bám vào, để xoa dịu nỗi bất an kia. Hiện tượng Minh Tuệ xuất hiện, là một kì vọng lớn.

Rồi chỉ qua thời gian ngắn, hiện tượng kia trở thành một BIỂU TƯỢNG [tôi dùng chữ này ngay từ đầu].

Continue reading

Thơ. TÌNH 3 MIỀN

Được biết, Xuân Diệu chả có mảnh tình cầm tay lại chuyên trị thơ tình, còn được cho là Chúa thơ tình thời Tiền chiến. Ở miền Nam thập niên 1960, Nguyên Sa – giáo sư triết học với gia đình yên ấm, tập Thơ Nguyên Sa đa phần là thơ tình đã làm điên đảo trái tim cả thế hệ tuổi mới yêu, phải nói là đỉnh.

Thơ vi diệu là thế. Đâu phải cứ “trải nghiệm” tình mới có thơ tình hay.

Sara-tôi, ngoài thơ quê hương, thơ tư tưởng, thơ thời cuộc tôi còn có cả thơ… tình. Dĩ nhiên tôi chưa cho lộ hết bài. Tình, bên cạnh các miếng đánh lẻ, tôi hay xài liên hoàn cước: “Tam tấu tình Inrasara”, “Tam tấu Diệp Mi Lan”, “Yêu 3 thì”, “Yêu 3 miền”, “Yêu 3 thời”, “Liên khúc chuyện tình vùng cao”…

Mươi năm trước, cho các bài lẻ lên Inrasara.com, được bạn đọc khen, còn thúc in tập nữa chứ! Bởi biết đâu chừng, có thể cạnh tranh với ông bà chúa thơ tình nào đó.

Continue reading

Chuyện đời thường-4. TUỔI 60 VIẾT CHO TUỔI 30

Tôi biết bao nhiêu người sắp đi xa, ngoảnh lại: Giá như… giá như… Bao nhiêu kẻ khánh kiệt, nhớ lại một thời oanh liệt cũng: “giá như”. Tình yêu giá như, sự học giá như, việc làm giá như, thằng bạn kia giá như… Tại sao không thế này mà lại thế kia, không cô ấy mà đụng phải cô này…

Câu hỏi, tại sao có nỗi “giá như” ấy?

THÂN

Continue reading

Giải trí giữa tuần. TRÒ DÒ BÀI THẦY!

Xem màn kịch anh Báu truy vấn đạo sĩ Minh Tuệ về giới, tôi nghĩ đến vụ học trò đi dò bài thầy, rồi cứ một mình tủm tỉm cười!

Anh Báu sau khi quỳ gối sám hối rất kịch, liền ngồi dậy, đặt các câu hỏi. Câu hỏi từ dễ đến khó, tăng dần cường độ, rồi lên cao trào:

– Hỏi thật “Cu Tuệ” nè [mượn dụng ngữ của chị Hằng], cu có thuộc 250 giới không?

Minh Tuệ đáp, không cần suy nghĩ:

Continue reading