Nghĩ-61. ĐỂ LÀM GÌ, TRIẾT HỌC?

“Việt Nam không có truyền thống triết học, chúng ta cũng chưa sẵn sàng cho truyền thống đó nữa. Triết học ta đang dạy trong nhà trường là thứ triết học Theo-ism” (Vietnamnet, 10-10-2008)

Để làm gì, triết học?

Xin nói ngay, mục đích của triết học là làm những việc… vô ích.

Thậm vô ích, ngoài giúp sinh linh biết mình, tự tri – theo nghĩa Sokrates. Cách vật trí tri, nhìn thấu sự vật, từ nhiều chiều, cả ở bề tối, góc khuất. Cho con người không phải nô lệ cảm tính, cảm tình, định kiến, qua đó ta phá vỡ mọi vô minh.

Continue reading

Nghĩ-60. ƠN ÍCH GÌ, THƠ CA?

Sau video “Thơ tình hậu @”, Jaya nói hôm nào cei làm “Thơ có ích lợi gì không?” đi. Tôi, ok. Để trả lời câu hỏi “trầm trọng và đau thương” trên, tạm trích 3 đoạn:

Giữa thế giới giàu sang vô độ này

cả nền thơ không thể cứu chuộc chúng ta

trong thế giới nghèo túng cùng cực này

một câu thơ cũng có thể cứu vớt chúng ta

(Lễ Tẩy trần tháng Tư, 2002)

Continue reading

Nghĩ-59. TA ĐÃ LÀM GÌ ĐỜI TA?

Nhà thơ Vũ Hoàng Chương đã thống thiết hỏi thế! Trí thức là kẻ luôn cật vấn mình. Tôi ngày trước, ở tiểu sử là: “Đi, đọc và viết”. Nếu vậy thì ích kỉ quá; sau này:

“Tôi là kẻ đốt lửa, nuôi lửa và truyền lửa” (Nói chuyện tại Trường chuyên Lê Quý Đôn, Phan Rang, tháng 10-2020).

Cham thờ Thần Lửa ‘Yang Apui’. Lửa, Con đường & Quê hương đồng hành với tôi từ rất sớm, đi vào trong thi ca.

Continue reading

Giải trí cuối tuần. CHUYỆN ĐẠI CA

Chả hiểu từ đâu, ta chỉ gọi là nhà thơ khi ấy đút túi thẻ Hội Nhà văn. Còn lại: không. Lạ không kém là nỗi phân cấp trung ương, địa phương. Từ đó mỗi bận nhà trung ương ấy ghé, khoái đưa giọng điệu trên ngó xuống, rất khệnh khạng. Khen một ít, chê một ít, và sau rốt là “được lắm, có nhiều cố gắng” (“Nhập cuộc và hi vọng”, Inrasara.com, 3-2008).

Và chả hiểu sao, cái ông bạn tôi mớm cho con gái, rằng “ba là đại ca bác Sara” khiến con gái rượu đi tin thiệt. Tin, và loan truyền ra, mới ẹ. Nghe, tôi cười muốn xỉu luôn.

Continue reading

Nghĩ-57. “ĐẤU TRANH…”!?

“Nếu trí thức Cham không sợ những điều không đáng sợ, họ sẽ làm được nhiều điều cho dân tộc, cộng đồng” (tạp chí Văn hóa Dân tộc, số 1-2006).

Facebook Wa Praong 17-3-2023 kể, anh và người bạn lên tháp Pô Inư Nưgar Nha Trang. Xong phận sự tâm linh của đứa con Cham với tháp, anh cùng bạn ra ngoài, và anh kể về tháp. Thế thôi, bảo vệ đến cấm cản, kêu đó là quy định. Ghê!

Continue reading

Nghĩ-56. TẠI SAO KHÔNG TẠ ƠN?

Sống nghĩa là tạ ơn – ơn ngãi đầy tràn

nằm ngoài chân trời đếm đo được mất

tạ ơn làm cho ta lớn lên [Lễ Tẩy trần tháng Tư-2002].

Cha mẹ, anh chị em ruột, cả anh chị em họ cùng bao người láng giềng tuổi nhỏ của tôi nữa. Tất cả dành cho tôi bao điều tốt lành, là một may mắn lớn. Tôi cần nói to lên tiếng tạ ơn đầu tiên.

Nhóm bạn Chakleng của tôi. Thính, Đạm, Lệ, Quân, 2-Quận, Tin, Bánh, Bày, Phép, Hiển, Hảo, Buôn, Đính, Hộp, Nhàn… Từ đá banh [dân Chakleng cừ miễn chê], đào giếng hay vệ sinh thôn xóm cho chí mở lớp dạy chữ mẹ đẻ… chúng tôi chơi với nhau từ xà lỏn cho đến tuổi ai nấy con đàn cháu đống mà vẫn một lòng một dạ, không đáng nói lên lời tạ ơn sao!

Continue reading

Nghĩ-55. CHAM KHÔNG MẤT, NHỜ ĐÂU?

Champa mất, tuy thế hơn 200 năm sống xen cư và cộng cư với người Việt, Cham chưa từng đánh mất bản sắc, nói chi bị đồng hóa. Đó là nhờ 3 chân kiềng: Kí ức lịch sử, ngôn ngữ chữ viết & tôn giáo dân tộc.

Nó làm nên sức mạnh nội tại của tinh thần văn hóa Cham.

(Văn học Cham khái luận-1994)

Thử phân tích:

[1] Kí ức lịch sử

Continue reading

Nghĩ-54. VĂN HÓA CHÚ THÍCH & CÁI TAI [TỆ] HẠI CỦA NHÀ VĂN

“Nhà văn là kẻ phơi mình trước công chúng. Như một cá thể – không tổ chức, không phe phái, không tài sản, hắn chỉ có chữ bảo vệ mình…

Ngoài chuyện gia đình và tình cảm riêng tư, tôi không ngại đối thoại với mọi Cham về bất cứ lĩnh vực ở bất kì đâu: trực diện hay diễn đàn công cộng”.

(Chamyouth.com, 2006).

Với tư cách nhà văn, tôi không né tránh, mà phân tích tới cùng sự thể liên quan đến nghề nghiệp, cộng đồng. Khác triết gia hay nhà tư tưởng, Krishnamurti hay Heidegger chẳng hạn, luôn trừu tượng và chung chung, nhà văn là nòi ưa cụ thể, có địa chỉ.

Continue reading

Nghĩ-52. THẾ NÀO LÀ NGHỆ SĨ XỊN?

“Nghệ sĩ là kẻ ăn ít, ngủ ít, sở hữu ít hay không có gì cả” (Henri Miller”, là kẻ biết “chờ đợi một cách kiên nhẫn và tín thành” (R-M. Rilke), nghĩa là chịu giú mình trong bóng tối vô danh một thời gian dài với niềm tin yêu bất thối chuyển.

“Ở đây, thời gian không là tiêu chuẩn đo lường. Một năm có kể gì, mười năm không là gì cả. Là nghệ sĩ có nghĩa là nẩy nở như cây lá không hề bức thúc nhựa cây, không sợ hãi mùa hạ không trở lại nữa. Mùa hạ nhất định sẽ đến. Nhưng mùa hạ chỉ đến cho kẻ biết chờ đợi, chờ đợi một cách trầm lặng và cởi mở như đã có cả vĩnh cửu trước mắt mình” (Phạm Công Thiện dịch).

Năm 2005 tôi được VTV1 bình chọn là 1@4 “Nghệ sĩ tiêu biểu”, có nghĩa tôi cũng NGHỆ SĨ chán! Định kiến nghệ sĩ là loài vô nguyên tắc, rượu bia thuốc lá tùy tiện, với ốm yếu đến gió thổi bay được – là lầm to.

Continue reading