Lơ ngơ đôi tay xịt cồn
Vật vờ khẩu trang mặt nạ vô hồn vô sinh rơi vãi
Suy tàn vo tròn lên những cơn buồn ngủ
Bên mùa trái non hư thối rụng
Dây thép gai cột rào xi măng không tín hiệu
Continue readingLơ ngơ đôi tay xịt cồn
Vật vờ khẩu trang mặt nạ vô hồn vô sinh rơi vãi
Suy tàn vo tròn lên những cơn buồn ngủ
Bên mùa trái non hư thối rụng
Dây thép gai cột rào xi măng không tín hiệu
Continue reading1
Thả hạt mưa rơi
Vào cơn khát không lời
Nỗi niềm đời hoan hỉ
2
Bình bát tôi ơi
Nghe thầm thỉ đầy vơi
Lời dặm trường mưa nắng
Continue readingRồi một ngày phố kể chuyện ngày xưa
Thời vắng quá như chưa từng hơn thế
Dây chằng khắp từng hàng cây, cửa, ngõ
Bánh xe lăn bao niềm nỗi đi về
Continue readingĐI QUA CƠN BÃO KHÁC
Ta đã nghe những lời đau thương tan nát của đại ngànLời ai oán yếm thế của biển đôngLời quằn quại rên xiết của những dòng sôngTa lên tiếngBởi ta không là tai trâu
Ta đã thấy khoản nợ công ngày càng tăngOan khiên lên vai những người không tiêu xài hoang phíNền giáo dục tẽn tò hời hợtQui trình sử dụng cán bộ lỗi thời, sơ hở, không hiệu quảĐạo đức suy đồi khủng khiếpThời mạt phápTa lên tiếngBởi ta không là mắt ruồi xanh
Ta yêu em bé ngồi thổi sáo trên lưng trâuNgày bầu trời thanh bình lộng gióBài ca chim ri trên cánh đồng vàngKhóm trúc rì xanhYêu đàn ong tìm mật, à dễ nhầm lẫn bầy ruồiĐàn chim về làm tổBay qua dòng thácLời khe suối mát trinh tuyềnVang hưởng khôn nguôi
LỐI VỀ
Dây chạc chìu vướng vai áo em
Dùng dằng cánh rừng
Rung rinh buổi chiều
Ai đó vừa bước ra từ bóng
Em thả ngửa chiếc mủ cói
Đựng đầy ngày đã mát
Continue readingCHỮ VIỆT
À ha “lời nói gió bay”
Tìm đâu gìn giữ tỷ ngày cõi yêu
Thanh Chiêm (1) nắng chảy mưa phiêu
Khai sinh chữ Việt muôn điều nước non
Qua bao vùi dập héo hon
Bể dâu thay đổi mộng còn rằm trăng
Continue readingĐã quá quen nhưng không thuộc về
Những nơi không có bóng người
Chỉ những nhóm, bầy kền kền quang quác
Đến khi xác thối không còn gì để rỉa
Chúng hoảng loạn
Chẳng biết bu bám vào đâu
Đã quá yêu thương và thuộc về
Continue readingEM
( Thân tặng em TV)
Em nhẹ thơm từng cánh bông điên điển
Vàng rơi chao mùa nước nổi trôi về
Chiếc xuồng nhỏ neo vào chiều bến lở
Nữa bước thôi dập dềnh thở nhánh sông
Continue reading7
Cả tin sự sống dài hơn
Không khuôn định linh hồn
Mân mê một ngã
Không rời xa, chối bỏ
Nhà văn hiện thực bất lực
Bụi lầm rơi vô tăm tích
Continue reading