Chủ nhật, thêm lễ Hùng Vương, 3 nhóm bạn mời lai rai – tôi kêu bận. Ngược lại, tôi mời 3 nữ, 3 nam Cham cà-phê nói chuyện, tất cả đều… bận.
Buồn, tôi chạy xe cô độc dọc biển Phan Rang, và nhớ… Pô Rômê. Lần đầu tiên trong đời tôi nghe tâm hồn mình yếu đuối.
Tút hôm qua, tôi viết “Pô Rômê – vị vua tài ba nhất của lịch sử Champa”, bị ông anh kêu: không đâu, Sara ơi. Dẫu sao “tài ba nhất” khác với “anh minh nhất” của Pô Klong Girai, bởi Pô Rômê bị đẩy vào hoàn cảnh lịch sử quá cay nghiệt.
Continue reading