phố buồn đến rã rời
lững thững đêm trăng rụng
bài thơ năm tám lăm có nụ hôn cao nguyên màu nho chín
mùa vẫn tươi nguyên tháp vẫn cao
vòm trời đầy mây xanh
dẫu bão dông trong lòng sóng cồn cào Continue reading
phố buồn đến rã rời
lững thững đêm trăng rụng
bài thơ năm tám lăm có nụ hôn cao nguyên màu nho chín
mùa vẫn tươi nguyên tháp vẫn cao
vòm trời đầy mây xanh
dẫu bão dông trong lòng sóng cồn cào Continue reading
Ngày mai, ngày mai…
Ta sẽ đi về cuối nẻo đường
Để đôi chân trần bao ngày rong ruổi
Được giật mình khi đạp đất đồng khô.
Ngày mai, ngày mai… Continue reading
Sáng mai
Ra đường hoa ngắm phố
Đón mùa xuân đậu trên tóc ai dịu ngọt
Nắng thả những ánh mắt lung linh
Có ánh mắt nào khẽ ngắm ta
Trao tình… Continue reading
Mưa nặng hạt
Không đủ làm tăng rét buốt đêm đông
Cái lạnh thấm qua những vết sước lòng
Và ngấu nghiến một chuỗi ngày
Cay đắng Continue reading
Không ai đi tìm hạnh phúc
Nhưng luôn mơ để được
Anh nông dân
Hạnh phúc
khi cày xong thửa ruộng?
Khi đang trên đường về? Continue reading
Vào năm 2002, tôi đi du lịch ở thành phố Hồ Chí Minh, một hôm anh Lưu Quý Nhu đến chơi, trao cho tôi một cuốn vở học sinh có vài bài thơ. Nét chữ viết tay là của anh, nhưng không biết anh sáng tác hay chép lại bài thơ yêu thích! Tôi nhập hết bài thơ vào máy vi tính, lưu trong đĩa mềm. Bây giờ đĩa mềm không còn nữa. May mắn, tôi có in ra giấy một bài để đọc khi buồn rỗi. Nhưng rồi cũng bị thất lạc nốt, mãi 9 năm sau, tôi mới tìm thấy nó trong đóng giấy vụn. Bài thơ “Quê tôi” viết theo thể lục bát Continue reading
tặng Phú Trạm – Inrasara
*
Tình cờ
Tôi gặp anh lúc bạc đầu
Một lần đọc chữ
chơi chữ
và nghe chữ
Phú Trạm
“Văn chương Chăm hôm nay”
Giữa đỉnh Tháp nắng
nỗi buồn ẩn sâu Continue reading
rượu…
Có những ly phải nài nỉ bạn bè dùng chung
Có những ly phải gắng nuốt một mình
Vài ly khác lại như bị lãng quên, chẳng còn chút vị đắng cay
nhạc…
Ca sĩ nhiều khi phải hát bài mình không thích
Cho người hay cho mình
để tồn tại Continue reading
Bút ký
Báo Lao Động, số Tết 2011.
“Đêm nghe tiếng lá rơi bỗng nhớ đại ngàn”
Tôi chẳng nhớ câu thơ trên là của tác giả nào, mình đã đọc ở đâu, đã thuộc từ bao giờ. Chỉ biết nó đã “nằm lòng” trong tôi từ lâu lắm rồi. Lâu đến mức ngỡ như đã quên nó. Vậy mà đêm nay, một đêm khó ngủ, nằm nghe trời đất chuyển mùa, tôi bỗng nhận ra tiếng lá của cây đa cảnh ngoài cửa sổ rơi khẽ khàng xuống mặt đất. Và rồi câu thơ trên vụt hiện trong trí nhớ Continue reading
* Đã đăng Tagalau 11.
Mười mùa hoa Tagalau đã nở
Ngàn bông hoa tô thắm giữa đời thường
Những vần thơ, những câu chuyện thân thương
Đã sống lại biết bao nhiêu thế hệ Continue reading