Glang Anak [0]. MỘT NGỌN NẾN CHO HỌC

[hay Khai từ cho Ariya Glang Anak]

Chỉ với 116 cặp ‘ariya’ (ụúc bát Cham), Ariya Glang Anak đựng chứa được cả một thế giới Cham, hôm qua lẫn hôm nay. Thế nên đến với Glang Anak, ta cần chậm – thật chậm rãi.

Như trước khi đi vào nhà khách Cham, bạn rửa bàn chân lấm bụi đường. Trước Glang Anak, bạn trải chiếu bông, đốt lên ngọn nến, và đọc.

Ở các bài tới, tôi không diễn ngôn Glang Anak, mà chỉ chú thích, ý và từ – chuẩn nhất có thể. Như gợi ý cho các bạn bước vào thế giới hiện thực đầy huyền vi đó, của thơ.

Continue reading

TÔI LÀ MỘT THẰNG KHIÊM TỐN

[Tôi muốn mọi Cham quên hết bài viết trước của tôi đi, đọc mỗi tút này thôi, 3 lần chứ không phải 1, để giải trí]

VIỆT:

Mỗi bận giặc phương Bắc xâm lược, ông cha ta rút về nơi an toàn chờ thời. Đợi khi lương túc binh hùng, thì đuổi chúng đi. Sau đó ta sai sứ sang cầu hòa.

Đảng ta hôm nay hơi khác…

THIỀN:

Mỗ tôi khi chưa tu Thiền, thấy sông chỉ là sông, núi chỉ là núi;

khi tu Thiền, thấy sông không phải là sông, núi hết còn là núi;

khi đã ngộ Thiền, thấy sông vẫn là sông, núi vẫn là núi.

Continue reading

Thông điệp [2] và [3]

Thông điệp [2] “Làng Chăm ơn Bác” của Amư Nhân. TỒN TẠI

Tháng 3-75, hơn 300 sinh linh Cham, phần “sợ Cộng Sản” phần ôm mộng đi làm nước ‘‘nau ngap ia’, nhắm mắt ào lên núi. Để ngay sau đó bị làm cho ‘‘brai rai toàn bộ’. Trong đó có anh ruột tôi, anh em họ tôi, bạn học và bạn chơi của tôi. Bản thân tôi không Đi làm Cá Rô ‘‘Nau ngap Ikan Krwak’, cũng được ba ngày đêm nằm biệt giam xơi cơm tù.

Miễn kể khổ, chỉ nêu ba điển hình, để ta thấy thảm trạng từ đó nhìn nhận rõ vấn đề.

Anh họ ngoại tôi bị bắn chết trên núi, xác kéo về đặt tại ngã Ba Phú Quý để làng nước ngó, mới cho mang đi. Anh họ nội tôi bị bắn chết, sau hai ngày thi thể mới được tìm thấy khiêng về đặt ngoài làng, cấm mẹ khóc con. Em họ và bạn học tôi, khờ khạo lên núi muộn, khờ khạo khai bậy bị đánh bầm giập rồi nhốt ba tháng, sau này chết trẻ [do hệ lụy cũ].

Thì bảo Cham hồ hởi HỘI NHẬP, là điều không tưởng.

Continue reading

THÔNG ĐIỆP CHO CHAM: HÔM QUA, HÔM NAY & NGÀY MAI

Hãy yêu, hãy yêu như ta chưa từng

các đứa con đi xa bỏ hoang làng mạc

mang bụi đất quê hương về miền xứ khác

và hãy yêu hơn con người chân chất

sống một đời ôm mang đất – phù du

(trường ca “Quê hương” trong Tháp nắng, 1984)

Mỗi giai đoạn lịch sử của một cộng đồng [dân tộc, hay đất nước] luôn bị đặt trước câu hỏi lớn, mà vận mệnh của nó tùy thuộc vào câu trả lời lớn tương thích. Cộng đồng Cham từ đầu thế kỉ XIX đến nay, may mắn thay, xuất hiện cá nhân hay nhóm người đáp ứng đúng điệu, qua đó hóa giải nút thắt của lịch sử dân tộc.

Bước sang thập niên 20 của thế kỉ XXI, Cham lại đứng trước một thách thức mới, đòi hỏi câu trả lời mới, và khác.

Ngoảnh lại quá khứ, tôi thử giải minh “3 câu trả lời lớn”, và tìm câu trả lời mới cho giai đoạn sắp tới.

Đây là phân tích chính trị-xã hội mang tính vận mệnh lịch sử, thế nên rất mong bà con, anh chị em đọc kĩ trước khi phản hồi, nếu có. Và nhất là, cần nhìn toàn cảnh xã hội Cham hai thế kỉ qua, để thông suốt vấn đề.

Riêng độc giả ngoài Cham, cần “đứng vào lòng xã hội Cham”, để nhận định.

Thông điệp [1] Từ câu hỏi lớn của Glơng Anak. THOÁT NẠN

Continue reading

CÓ MỘT SINH LINH CHÀM MÌNH BẮT ĐẦU LÀM KHOA HỌC NHƯ THẾ!

1. Nguyên tắc

Tôi chưa nửa lần gặp Putra Podam. Có thể gặp đâu đó loáng thoáng, nên nếu có gặp lại, tôi khó nhận ra. Tôi càng chưa đọc dòng chữ nào, nói chi công trình nào đó của anh – nếu có.

– Nhân loại tránh tối đa bàn về tôn giáo khi 2 bên ở phía đối nghịch. Sara-tôi là đứa con Cham Ahiêr Awal, Putra Podam đạo gì thì tôi không quan tâm (còn chuyện có hay không anh “viết theo đơn đặt hàng” để “cổ súy” cho cái gì đó như Xuan Bao đặt dấu hỏi, thì tôi không biết được).

– Tôi không đấu tranh VỚI Cham, mà CHO Cham. Putra Podam là Cham, thế nên, tôi từ chối đấu tranh VỚI. Nói là nói GIÚP, nói CHO anh, và Cham.

Continue reading

Nguyễn Đức Tùng: ĐỌC THƠ 20: INRASARA, SỐNG NGHĨA LÀ TẠ ƠN

Vanviet.org, 23-12-2019

Biết ơn là một khả năng. Nhiều người đánh mất khả năng ấy, vì muốn biết ơn, bạn cần mở rộng cánh cửa của căn nhà mình, không chút tự vệ. Lòng kiêu hãnh phải giảm xuống đến mức con người đủ sức nhận ra hạnh phúc của họ tùy thuộc vào người khác. Nhiều người không có khả năng hạ mình xuống để mang ơn, họ chỉ có thể ban ơn cho người khác. Tự bộc lộ mình mà vẫn mạnh mẽ, trao đi, cho hết, mà vẫn nguyên vẹn. Hãy nghe Inrasara:

Cho và đi. Cho và đi mất về biển xa.

Dòng sông vẫn ở lại.

Tạ ơn vì biết chúng ta vốn là những kẻ bất toàn:

Ôi! Linh hồn tháng mười

mà giấc mơ được tạc từ bóng hoa dại

đã rụng lâu rồi ở đồi tuổi thơ

đêm nay chợt sáng lên run rẩy

Continue reading

CHAM, TỒN TẠI HAY KHÔNG TỒN TẠI?

Từ tháng 10-2019, sau sinh nhật thứ 62 của Sara, serie bài viết này sẽ được đăng, nhìn toàn cảnh vấn đề Cham hôm qua, hôm nay và ngày mai. Các chủ đề sẽ được gợi mở thảo luận:

 

  1. Cham tồn tại qua KHÁC BIỆT

200 năm bị dồn ép giữa cộng đồng Việt, một dúm Cham vẫn tồn tại đầy BẢN SẮC & PHÁT TRIỂN, đâu là nguyên do?

– Tố chất sắc tộc: Chuyện vui: Nhà văn Nguyen Hiep khoe mình còn đặc trưng Cham hơn Inrasara!? Continue reading

Inrasara: NỔI TRÔI MỆNH CHAM CÙNG TRÀ VIGIA

I.

MỞ. NHÌN LẠI NHẬN ĐỊNH

 

P.Dharma mất, có vài Cham nhắn tôi viết bài, tôi nói:

P.Dharma là một nhân vật quan trọng, cực kì quan trọng trong xã hội Cham hôm nay. Vì thế, nhà phê bình cần có cái nhìn đầy đủ và khách quan nhất mới có thể quán xuyến về nhân vật để nhận định mà không bị chủ quan, đảm bảo sự công bằng.

Một sinh linh mất là đã kết toán sổ đời. Văn chương chữ nghĩa cần sự xúc động, cần hơn nữa là biết nén nỗi xúc động kia, để viết. Bởi viết là viết cho con người hôm nay và thế hệ đi tới, để – vừa kích thích vừa làm bài học. Còn vội vã với những: “anh hùng”, “số một”, hay “nhất” gì đó, chẳng những không nói được gì, mà còn làm ô nhiễm môi trường chữ nghĩa, lẫn xã hội.

Phê bình một người ở thời đoạn tang chế là rất không nên. Continue reading

ĐỜI TÔI LÀ MỘT CHUỖI THẤT BẠI

[hay “Ảo tưởng đổ vỡ”]

 

Chuỗi thất bại, hô vậy dễ bị cho là khiêm tốn giả.

Bởi thực tế không nhiều nhà văn Việt Nam cùng thế hệ “thành công” như tôi, nhìn từ cả hai phía: đời và văn. Ngoài chuyện đời dễ thấy, khoản này – dù đẩy tôi rớt vào một gia đình nông dân vô sản ở một làng quê nghèo trong một tỉnh lị nghèo của một đất nước nghèo đang bị chiến tranh tàn phá – dường Bà Trời chiều tôi tất, nên tôi làm cái gì cũng được.

Còn chuyện văn

Nghiên cứu thành công: Giải thưởng CHCPI rồi Giải thưởng Văn hóa Phan Châu Trinh, đó là chưa kể giải của Hội Văn nghệ Dân gian, hay Hội VHNT các DTTS Việt Nam. Continue reading