Nơi những con tim ném mình trong ngục tối nghẹn tiếng với nhịp đập thoi thóp
moi tìm ánh sáng
Nơi những âm lượng bị nén chặt và những cuộc trốn chạy
trở nên cuồng loạn
Kẻ ra đi mang vác theo cả âm bản hoan lạc/ đau khổ
rống lên những hồi chuông Continue reading
Category Archives: Tuệ Nguyên
Tuệ Nguyên: Thơ 19 – Lời cho mẹ
Mẹ! bước đi chập chững đã luồn con vào đời nay
lại đứng chơ vơ
và
ở nơi đây và ở ngay thời khắc này đây
mọi điều mẹ dạy đã thay đổi hết
chẳng còn gì để con tin nữa
Bước đi thứ hai [lầm lỡ] con
ngàn lần xin mẹ thứ lỗi Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 18 – Caklaing – Mỹ Nghiệp
Ôi Caklaing[!]
mảnh đất mai rùa lưu bước chân gió và nắng
trai làng da thịt săn chắc vật lộn với miếng cơm manh áo
những thiếu nữ còng lưng ngâm mình trên khung cửi
tô son phấn hoa văn lên đôi má
ánh chiều nhởn nhơ nô đùa với trẻ thơ
và những nụ cười hụt hơi bay trúng gió độc về nằm ngủ Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 18 – Caklaing – Mỹ Nghiệp
Ôi Caklaing[!]
mảnh đất mai rùa lưu bước chân gió và nắng
trai làng da thịt săn chắc vật lộn với miếng cơm manh áo
những thiếu nữ còng lưng ngâm mình trên khung cửi
tô son phấn hoa văn lên đôi má Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 17 – Hắn Và Giấc Mơ
1.
Khi đi về phía những con người đang sống và
mộng du
hắn mơ đến một giấc mơ bay song hành …
và chung cuộc của giấc mơ là những va chạm gây tiếng động nhẹ
từ phía họ và
những gì thuộc về họ
bồng bềnh trên đầu hắn Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 16 – Hoa tâm linh
Chưa vội vã úa tàn khi Ppo Yang* xua đuổi mặt trời khuất dần sau núi
bông hoa bắt đầu trổ nở bên cạnh
phận đời trầm mặc bi luỵ vẫn còn
hiện lộ những vết cắt xén của niềm suy nghĩ miên man thường nhật Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 15 – Truyện mi kể
1.
Truyện mi kể
những phế tích gặp nạn và các loài sâu bọ
có cả kẻ khuất mặt đang nghe
ta nghe mi bằng giọt máu lăn trong thân thể
ta nghe mi bằng tiếng rền hỗn tạp trong tâm trí
ta vẫn ngồi nghe Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 14 – Đêm
Đêm và bóng tối của nó
tôi im nghe tâm trí toan tính cuộc đời
nỗi dằn co và run sợ
vẽ ngoằn ngoèo những con đường hỗn mang choáng ngợp thân phận
trái tim đập khe khẽ trong lồng ngực Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 13 – Sỏi đá, mảnh đất quê hương
Sỏi đá, mảnh đất quê hương
Mảnh đất và
những sỏi đá phơi im trên bề mặt
tuổi thơ em rơi rớt dưới ánh nắng gắt
đôi bàn chân trần chạm
dấu in là lần bỏng rát và chai lỳ
trò chơi đầu đời – em đào mồ chôn dưới nắm sỏi quơ được Continue reading
Tuệ Nguyên: Thơ 12 – Ở nơi ấy như tôi thấy
Riêng Chely
… những câu chuyện đã rôi qua hết rồi
riêng loài người vẫn con đó…
Điều mà mọi người cần biết anh đều cần biết
anh biết ưỡn ngực và ngẩng cao đầu để sống
anh biết cách ứng xử theo phông nền văn hóa cha ông để lại và
cách giữ những mối quan hệ thân mật với mọi người
anh biết đến tình yêu thương và
những câu chuyện về nó Continue reading