Tôi kết những bè trầm
Cho bộ lạc còn sống sót nay mai
Nải chuối xanh đơn độc trên cành
Rau muống biển lăn khô vẫn tím
Cớ chi ngồi vọc cát với mênh mông Continue reading
Category Archives: Tác giả
Đỗ Tấn Thảo: NGÃ THIÊN THU
Tôi đã nghe quá nhiều lời từ biệt
Đau, đỏ máu rơi trên cây khế sau cùng
Không làm dáng không phải nơi diễn mốt
Lời trối trăn thân xác bỏ đi rồi
Trong giá lạnh, mồ hôi và nước mắt
Khúc bi ai năm tháng và trôi Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: VÀ CÓ NGÀY
Có ngày tan dãy núi bồng mây
Lượn nhấp nhô tiếp nối liền kề
Nhịp lên xuống điệp trùng thẳm
Xanh qua khe nai ngơ ngác dây leo Continue reading
khaly chàm: viết cho tháng bảy
giọng âm chữ phản kháng tia chớp hảo vọng
mùi người vất vưởng nhầy nhụa lý tưởng
căm hờn di căn môi cười bật máu
thuộc tính trần truồng trên đỉnh mỏ ác
đái tháo tư tưởng tôi khai nồng lịch sử
từng người khụy xuống vụn vỡ bóng hình
những giọt máu lăn vòng trên vỏ bọc thời gian
vết thương đất linh cảm ánh nhìn khát vọng ra đi Continue reading
khaly chàm: cảm nghiệm từ chữ
chữ trong trong họng trào ra
nằm úp mặt xuống cỏ
ngửi mùi cầu vồng âm bản
mây bay luân hồi cổ tích
giọt mưa lên men ánh sáng Continue reading
khaly chàm: khải thị đêm
buổi chiều bắt đầu cho sự lặng im
từng hồi chuông vô minh ngân vang truy điệu
bóng đêm thức dậy đúng nghĩa chu kỳ
chơi trò hòa âm giữa hai bán cầu não của những hình nhân
khúc dạo đầu rao truyền sứ mệnh
về sự hủy diệt từ những ý tưởng của quỷ
nỗi thống khổ về thương xót lòng từ bi hóa đá
em hài lòng với cảm giác hôn môi luôn cổ điển Continue reading
khaly chàm: ý niệm về nỗi sợ hãi cuối cùng
tôi có thét gào gì đâu
sao cứ dội lại trùng trùng âm sóng
khi ý tưởng muốn ám sát thời gian đã vụt biến
ánh sáng đang oặn mình chết dần trong vỏ bọc bóng tối
mặt trời đen nhỏ xuống từng giọt máu
chạm vào ngôn ngữ bị đóng đinh chói loá niềm kiêu hãnh Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: NÚI ĐÁ NẮM BÀN TAY
Ban trưa qua ngọn đồi đá xám
Hòn nhấp nhô bông lau trắng vờn theo
Những chuyến xe uốn lượn dưới chân đèo
Đưa du khách ngày trôi xa hút mịt
Vài mỏm đá ấp ôm bờ vỗ sóng
Ngọn triều dâng ru giấc phía đại dương Continue reading
Đỗ Tấn Thảo: OAN HỒN
Yêu tổ quốc tôi những oan hồn rên xiết
Lời thơ bay lẫm liệt với nước non
Máu tiếp máu trên khăn quàng em đó
Huyền sử ơi thắm đỏ quốc vong này
Yêu tổ quốc tôi từng tấc đất ngọn cây
Từng tiếng thét phơi bày điều ô nhục
Đàn cừu non sẽ không còn chui rúc
Trên quê hương chất độc… rải khắp nơi Continue reading
Jaya Bahasa: ĐIỂM LUẬN TAGALAU 19
Chưa bao giờ giới truyền thông quan tâm đưa tin về hạn hán nhiều như hiện nay. Nhưng, nắng hạn đâu phải là chuyện mới mẻ gì ở vùng đất Panduranga. Từ lâu đời, người Chăm đã gắn cuộc sống của mình với vùng đất khát nước. Ai đó còn ban tặng cho danh từ mĩ miều nói rằng Phan Rang là xứ Hoa Nắng. Ngay trong lời mở đầu của Tagalau 18 chưa đầy 4 trang mà các từ vựng chỉ về nóng, nắng, khô hạn liên tục được lập đi lập lại để nói về sự chịu đựng cằn cội kiên cường của một loại cây mọc trên vùng đất nắng vẫn chớm nở hoa đúng hẹn. Đó là loài hoa Tagalau.
Thật vậy, đi qua 16 năm (2000-2016), Tuyển tập Tagalau đã nở hoa làm đẹp cho cuộc đời, hồi sinh các giá trị văn hoá tinh thần, hình thành nên một lực lượng sáng tác văn học nghệ thuật dồi dào là một thành tựu lớn trên diễn đàn sân chơi Tagalau. Những bài viết khảo tả, bài nghiên cứu, các chuyên mục sưu tầm văn học, văn hoá dân gian đã đưa văn hoá Chăm đến gần gũi hơn với bạn đọc cả nước. Qua đó, tạo dựng được kênh giao lưu, đối thoại văn hoá góp phần bảo tồn và gìn giữ bản sắc văn hoá Chăm. Continue reading