Trần Quốc Toàn: BÀI THƠ CỦA ĐỨA TRẺ KHÔNG NHÀ/ LINH GIÁC TRẮNG

BÀI THƠ CỦA ĐỨA TRẺ KHÔNG NHÀ

Ôm quả trứng gà lăn qua cơn mưa
Ê a, nhái bén gọi giấc mơ trên trời
Giấc mơ trần gian, chiếc lá khoai đựng hạt buồn

Em, không quê hương, em chạy tìm con còng gió lưu lạc
Nước mắt em thấm vào đời bụi bặm
Con phố không đèn hoe vàng
Đó là hẻm cụt, ổ chuột
Nơi em tìm thấy những bờ rào kẽm gai Continue reading

Trần Quốc Toàn: NHỮNG NGÓN TAY CÓ MẮT/ ĐỐT THUỐC

NHỮNG NGÓN TAY CÓ MẮT

Tôi biết bạn ở đó
Như lúc bài thơ nở trứng trên đồi hoang
Đôi mắt chúng ta như con chim điên đang hát một bài ca của lá ma.

Chúng ta ít bạn
Lẻ loi
Thức trắng để thấy tóc bay ra khỏi cái đầu bướng bỉnh
Trán dồ
Như con cá da nhám sần gân nổi đen u ám dọc ngang lũng đồi Continue reading

Đỗ Tấn Thảo: NHỮNG KẺ ĐANG YÊU

[truyện ngắn]
(Thân tặng em Văn Phú Quốc)

Có lần hắn chở sư cô ( bạn đạo lớn tuổi) bằng xe 2 bánh đi từ thành phố Hội An về tịnh xá Tam Kỳ trên con đường biển mới làm tuyệt đẹp vào buổi tối,
con đường mới làm nên còn vắng vẻ, đi qua những nghĩa địa, từng cơn gió lạnh mùa đông rít lên từng cơn, hắn cỏ vẻ có cảm giác sợ hãi! hắn chợt nhớ
sư cô đang ngồi sau lưng hắn trì niệm và hắn nghĩ rồi viết ” Nếu chúng ta gọi tên đúng lúc một vị giáo chủ mà ta yêu quý thì chúng ta liền thấy sự bình yên
và hiện hữu”, tôi ghé vào: Chũ nghĩa hiện sinh! và đọc: ” Giấc mộng luôn bay phía trước, hãy bắt mộng, sống trong khoảnh khắc hòa hợp với nó, đó chính là phép lạ” A Nai Nin. Continue reading

khaly chàm: với mùa đông nhưng không phải là thơ

1.
hão vọng luôn dành cho một thằng người
hít thở mùi nụ cười răn đe thú tính
người đàn bà nhặt gió chướng hanh khô
teo tóp những hạt giống được thụ tinh trong ống nghiệm
chắt chiu lắm nhưng chẳng biết để làm gì
tôi tự cắt cái bìu yêu quý của mình treo trên thập ác đóng đinh
tụng khúc tình độ kinh Continue reading