Trần Quốc Toàn: NHỮNG NGÓN TAY CÓ MẮT/ ĐỐT THUỐC

NHỮNG NGÓN TAY CÓ MẮT

Tôi biết bạn ở đó
Như lúc bài thơ nở trứng trên đồi hoang
Đôi mắt chúng ta như con chim điên đang hát một bài ca của lá ma.

Chúng ta ít bạn
Lẻ loi
Thức trắng để thấy tóc bay ra khỏi cái đầu bướng bỉnh
Trán dồ
Như con cá da nhám sần gân nổi đen u ám dọc ngang lũng đồi Continue reading

Đỗ Tấn Thảo: NHỮNG KẺ ĐANG YÊU

[truyện ngắn]
(Thân tặng em Văn Phú Quốc)

Có lần hắn chở sư cô ( bạn đạo lớn tuổi) bằng xe 2 bánh đi từ thành phố Hội An về tịnh xá Tam Kỳ trên con đường biển mới làm tuyệt đẹp vào buổi tối,
con đường mới làm nên còn vắng vẻ, đi qua những nghĩa địa, từng cơn gió lạnh mùa đông rít lên từng cơn, hắn cỏ vẻ có cảm giác sợ hãi! hắn chợt nhớ
sư cô đang ngồi sau lưng hắn trì niệm và hắn nghĩ rồi viết ” Nếu chúng ta gọi tên đúng lúc một vị giáo chủ mà ta yêu quý thì chúng ta liền thấy sự bình yên
và hiện hữu”, tôi ghé vào: Chũ nghĩa hiện sinh! và đọc: ” Giấc mộng luôn bay phía trước, hãy bắt mộng, sống trong khoảnh khắc hòa hợp với nó, đó chính là phép lạ” A Nai Nin. Continue reading

khaly chàm: với mùa đông nhưng không phải là thơ

1.
hão vọng luôn dành cho một thằng người
hít thở mùi nụ cười răn đe thú tính
người đàn bà nhặt gió chướng hanh khô
teo tóp những hạt giống được thụ tinh trong ống nghiệm
chắt chiu lắm nhưng chẳng biết để làm gì
tôi tự cắt cái bìu yêu quý của mình treo trên thập ác đóng đinh
tụng khúc tình độ kinh Continue reading

khaly chàm: chẳng là gì khi đen một cõi

khứu giác những thằng đàn ông chợt lóe sáng
nhưng thường bị hụt hơi khi chao nghiêng theo chiều cảm xúc
đen đúa cái thói tật vuốt ve cõi lòng hạn hán
dục vọng chỉ là ngẫu tượng tự nhiên được sùng bái trong niềm ân huệ
cuối cùng
những người đàn bà luôn thích chớp mắt
loài rắn kí ức thiếu nữ chậm chạp trườn vào bóng đêm
khoanh tròn trong lỗ huyệt âm dương thuần tính
tự lột xác hiện hình bóng lụa
thật đơn giản như khói ẻo lả rồi biến mất
tôi giấu giọng nói vào cuống họng con chữ
chộp giật ban mai từ bàn tay ngờ vực ái tình
dường như những ẩn ngôn thơm mùi giả tạo

Lưu Tấn Thành: CÁI BÓNG

Anh không thể làm chủ được bản thân khi đời sống luôn ám ảnh anh thời gian qua, đi tìm phần đời còn lại của em. Anh trú ẩn dưới bốn góc tường thô sơ để vẽ cuộc đời mình lên đó. Bóng tối đã qua đi, những giọt sương đọng lại trên cành lá, thấy dập dờn những tàn dư của xã hôi lạc hậu. Cuộc sống toàn cầu đánh đổ bao nhiêu nước mắt người dân, họ hành trang đến một xứ xa lạ thời cổ chí kim, Hy Lạp hay La Mã, tổ tiên của anh đi đến đó để học hỏi mưu sinh đó em à.
Một năm trôi qua thật nhanh, Yama tự hỏi lòng mình, thế giới ảo trong chính bản thân có vụt dậy để chống lại cái tàn dư xã hội hay chăng, và anh đi tìm nàng để hỏi ra lẽ. Tháng mười có lẽ sẽ gặp nhau trong ngày lễ hội Katê, mọi người cùng hướng về cội nguồn, chia sẻ nỗi lo âu, hân hoan đón ánh mặt trời rạng rỡ của mọi gia đình. Nami ngồi trên ban công nghĩ về miền đất kỳ ảo trong lòng, cô đơn trên dải đất này chỉ là đồ bỏ đi, anh dẫn em về thế giới bên kia, thế giới ấy chỉ có em và anh. Không ai làm phiền hai ta. Tưởng chừng anh bỏ quên kí ức nào đó quanh đây, thời đại đồng tiền lấn áp đạo đức chỉ sống trong bớ bòng bong hồi sinh nguyên khí. Continue reading