Trần Quốc Toàn: A-lại-da Thức/ Điếu Ca Cho Người Sống

Điếu Ca Cho Người Sống

Hoàng hôn đổ tiếng ve xuống từng vũng lá
Anh đi miệt mài từ đồi cỏ lau đến đồi cỏ ma
Soi mặt vào chiếc gương bóng tối
Khi sương rừng còn loang bóng trăng non.

Nơi những đứa trẻ mở mắt nhìn thế giới.
Bị dẫn đi trong tiếng hát của loài văn trùn
Hoá thành con hát đám ma lịch sử. Continue reading

khaly chàm: điên là chuyện bình thường

muốn định nghĩa về sự dâm thú
qua ánh nhìn em như lưỡi dao nhọn
biện thuyết tự nghỉ ngơi treo mình lửng lơ trong suốt
tôi ngớ ngẩn hiện thân là cảm quang ánh sáng tự nhiên biến trở
ngắt rời tín hiệu của hệ thần kinh
từng mạch máu tê liệt không còn tỏa nhiệt
như thế. khuôn ngực em dần khép lại
hiểu được hay không
tím tái thịt da em lạnh buốt Continue reading

Trần Quốc Toàn: ký ức

mai tôi sẽ về bên đồi dủ dẻ.xưa có chị ngồi ngó mây chiều.
ngó đàn bồ câu nhặt thóc.em đi học về.mẹ còn ở hiên sau.
mặt trời lún sâu vào rặng phi lao.
ba ở mãi những ga tàu.nghĩa bình mùa nắng ngói.hoa sứ trắng nước mắt.
nhà đông con.nhà luôn thiếu gạo.xưa những điềm rêu mốc.tôi nhớ nhà.
nhớ con chó già sống mười hai năm. Continue reading