Trần Quốc Toàn: Gửi một người đang hát trong vùng biển im lặng

(thời gian và sự giao cảm vô cùng tận…)

thời gian rời khỏi mái phên lá ngày xưa chị ngồi ngó mây chiều
giọt lệ nơi sống mắt nay đã xanh dòng nước cuốn bao nhiêu nỗi cơ cực ra đại dương
sự lên ngôi của đôi cá âm dương
trong cuốn sách của cát và sóng
giọt máu của những người tu hành
rơi xuống trang kinh ngày thứ bảy
chạm vào cái nhìn tỉnh ngủ của loài chim bói cá… Continue reading

khaly chàm: âm vang lời gọi

không thể nào hình dung được quê hương ngày sinh thành những hạt bụi
tôi hư ảo bóng người một hạt bụi trần gian
mải mê trên những con đường lung linh khúc ca truyền thuyết thuở xa xăm
có thể nào em khóc chỉ một mình em được biết?
xin cảm ơn đất cho chúng mình chỗ dừng chân nương náu
tưởng vọng trăm năm lay động giấc mơ
tiếng thổn thức của đá dễ chừng cháy tan theo năm tháng Continue reading