biết từ lâu rồi, tóc bạc gần hết cả đầu
bước đi chậm chạp và hơi bị khập khiễng
chẳng tiên liệu được gì khi nhìn thấy ngoại vi
ghé thị trấn sáng nay với ly cà phê đen nóng chỉ là một cái cớ Continue reading
biết từ lâu rồi, tóc bạc gần hết cả đầu
bước đi chậm chạp và hơi bị khập khiễng
chẳng tiên liệu được gì khi nhìn thấy ngoại vi
ghé thị trấn sáng nay với ly cà phê đen nóng chỉ là một cái cớ Continue reading
vuốt đờ đẫn mặt hoài nghi
mùi nhân ngãi rách thở phì phò chưa
ái tình rờ rẫm mây mưa
cuồng tim sôi máu cho vừa điên mê Continue reading
Từ Cái Cây Linh Hồn
sự có mặt
của tình thương
như tôi đã thấy
trong cơn mưa chiều
đôi chim sẻ trú dưới tán lá đu đủ
tán lá là sự chở che
cơn mưa là quy luật của cuộc đời. Continue reading
NẤN NÁ
Rơi câu hỏi vì sao
Có một ả gái điếm
Để lại tờ giấy bạc
Cho một gã bồi phòng
Nơi khách sạn ngoại ô Continue reading
nhìn thẳng mắt tôi một hồi lâu
em nói, dường như trong mắt anh đã mọc quá nhiều rễ
biết có đúng là như vậy hay không tôi cũng đếch cần
ít nhất anh phải nên biết nó là gì chứ
ừ, tôi biết rồi
đó chính là những sợi dây thần kinh khốn nạn
trong đầu tôi tự nó thòng xuống Continue reading
miệt mài đi bao năm rồi chẳng nhớ
bóng theo hình hít thở gió cầm hơi
thị thành nào những ngọn đèn biết khóc
muốn vịn vào ta giã biệt phố… rong chơi Continue reading
đàn bà là những cuốn sách phải được viết ra
trước khi chết
trước khi bị nuốt chửng
cristina peri rossi (nhà thơ nữ uruguay)
những tiếng nói ấm áp
và có khi như sấm chớp
ngôn từ trắng chưa bao giờ chỏi ngược lại thời gian
thường hay trừng mắt nhìn tôi
ô hay, thơm ngọt rượu hồ trường!
rót đẫm ánh sáng chữ thơ say mềm ngửa mặt
sám hối kinh ném vào bóng tôi quàng xiên nghiêng ngả
chiều đã lụn tắt rồi, em hóa bướm lập lòe chưa Continue reading
LẶNG LẼ
Sưởi chút nắng lướt ngày đông thường thượt
Cầm trên tay một chút đỏ lá bàng
Rơi đâu đấy một gốc già lặng lẽ
Nền rong rêu trên thành ghế mênh mang
Chiều khỏa gió lăn tăn hồ gợn sóng
Loang từng cơn làn khói lạnh bay bay
Con mang nhỏ bên triền đồi ngơ ngác
Tác từng hồi bên lán trại đêm nay Continue reading
sáng nào bàn tay cũng rờ rẫm mặt
thật sao, tôi vẫn còn thở cùng với thơ đang bị tật nguyền
khoảnh khắc ấy là của ý thức để réo gọi thời gian
hay là thần hồn hóa bướm bay ngược vào ánh sáng
tìm sắc màu và hương vị cuộc đời đã bị lãng quên Continue reading