khaly chàm: hạnh phúc khi ta nhận thức

cảm ơn ánh sáng xóa tan ảo mộng

khi ta biết mình vẫn còn hiện hữu để nhìn thấy ban mai

hiện thực, bắt đầu nhận thức những gì còn lại và mất đi

mặt trời dần lên cao mặc nhiên tỏa hồng màu lửa

cảm ơn góc hẹp vỉa hè                       

chỗ ngồi quen dành cho ta tựa lưng vào cột đèn đường

hẳn thế, nó đã thu nhỏ cái đầu cúi mặt an phận

thinh lặng một hiện thể khiêm nhường

thả xuống hơi thở nhẹ hẫng tan vào ly cà phê đen nóng

có thể, loài người đang định thần cố tìm lại giấc ngủ

Continue reading

khaly chàm: biến tấu trong giao hưởng

mùi hương da thịt tích tụ trong tàn tro
dáng lửa huyền ảo liên kết với tâm linh để bày trò lễ nghi mai táng
bất chợt, tôi thèm được nghe giọng nói tự tình của bài thơ về số phận
thời gian tích cực khoan xuyên thủng hộp sọ
ý tưởng như con thuyền ma lênh đênh quanh vòng thủy não
hôm nay, có thể nhiều người thích trang điểm thẫm đen màu sợ hãi vây quanh diềm mắt
 
mặt trời từng ngày vẫn mọc không phụ thuộc sự suy tư
thói quen của niềm đau khôn ngoan dần mọc rễ trong tận cùng khái niệm
nhục thể rạo rực trần truồng dục tính nhưng chẳng thấy khuôn mặt      
người đàn bà của quá khứ đang phô bày hình thái loài bướm đêm tươm mật và quyến dụ
như một trò đùa cố tạo vẻ hào nhoáng chờn vờn vỗ đôi cánh mỏng
 
những đứa trẻ côi cút nằm co ngủ mơ nhìn diện mạo thiên đường cổ tích
mường tượng chúng như lũ mèo hoang thoi thóp chờ đợi phép mầu cứu rỗi từ chủ nghĩa bốc phét ảo tưởng
có thể, cuống họng thành phố không ngừng nhú chùm con mắt vi trùng nhọn hoắt
chẳng ai cần sắp đặt việc trình hiện cơn đói dành cho những ngày mất ý thức về sự sống còn
 
hôm nay, trên những con đường không còn bung tràn rực rỡ thứ âm thanh tụng ca hạnh phúc khôi hài
đã lâu lắm rồi, tôi cùng hồn phách nằm ngửa mặt trên đất hoang lạnh ẩm hơi nước
tôi quên bẵng giáo điều đã dạy tôi nhớ thì thầm khởi niệm
hiện tại hai tay tôi luôn bám níu vào hơi thở chính mình
cho dù đã chuyển hóa thành hồi ức buồn thảm
nhưng tôi tự nhủ lòng phải cố vượt lên khỏi chiều sâu huyệt mộ
 
tpsaigon 12/2021

Continue reading

khaly Chàm: rối loạn ảo giác mùa giãn cách

giấy dán tường nhòe nhoẹt màu đất nung

trong đốm rách dường như con chữ phúc âm trú ngụ

mắt ứa máu hoàn hảo sự nhễu giọt vi âm

hỗn mang tín hiệu thản nhiên di chuyển trong mạch máu não

vùng cận tử nhân danh định dạng cắt rời linh cảm

dịch chuyển hay ngồi im vẫn thế

chiêm nghiệm tiếng chó sủa vang thông thốc vào hẻm phố

lần lượt những bóng ma xát muối vào những vết thương

thị dân chổng mông cảm nhận hơi thở mê hoặc nóng rát điếng người

tôi tự biết mình không thể mọc cánh để định hướng bay

tay bám chặt khung cửa khép hờ mùi tử khí chớp sáng lân tinh

em dùng lửa tim đốt cháy niềm thống khổ

ngồi sần sùi như đá ve vuốt bàn tay mò tìm màu bóng tối

tưởng thấy sự phủ trùm lên những hình thể ngủ mơ trên chóp lửa

có thể những linh quang nhìn thấy phật, chúa hiện

sặc sụa tôi ngửi hương tro bụi muội khói thơm lừng  

có phải chúng ta ngán ngẫm hình bóng mình trong gương

nỗi khát sống từng thời khắc hồn nhiên từng ngày thấy chuyện  rởm đời

này em, hãy nhìn con người như một bầy cừu an phận chỉ biết cúi đầu gặm cỏ

tôi và em mãi thinh lặng sao không là loài khỉ múa may đối kháng tai ương

hôm nay,  không một tiếng rên la hay thở dài trước giờ được khai tử

tptayninh 9/2021

Continue reading

khaly chàm: ngồi yên bị loạn não

tháo gỡ hết ngón và khủy tay

để lại bàn tay trái vẹn nguyên

nó chỉ biết nhiệm vụ là kẹp điếu thuốc lá đen

bàn tay phải vô tích sự vì chẳng nắm chặt hay nâng đỡ được gì

hẳn thế, vậy mà em hay mè nheo: anh nhớ phải luôn cưu mang đời em

thổi rỗng bóng tối hiện một lỗ đen

Continue reading

khaly chàm: ngày chiêm bao

nhắm mắt nhưng vẫn thấy

cho dù không hề tưởng tượng

hỗn loạn người gọi tên nhau ơi ới cùng chạy về phía lờ mờ ánh sáng

có những người trần trụi mắc kẹt nửa thân dưới đất khóc gào nức nở

ánh sáng đang gãy khúc và rơi tan nhanh vào đất

từng mảng bóng tối co giãn ngoặm chân đám người cố rướn tới

Continue reading